Tôi nhún vai, đáp một cách thờ ơ:
“Đúng rồi. Mẹ của vị lãnh đạo kia có lần ghé sạp nhà em mua rau. Bà ấy vốn lịch sự, gặp ai cũng xưng anh xưng chị cả.
Còn Lưu Mỗ Phi thích đồ ăn nhà em là do lần ba em giao hàng cho tiệm bánh bao chiên, tình cờ thấy tên người đặt hàng trên app là Lưu Mỗ Phi – chi nhánh thành phố S.
Còn cái vụ ‘ăn cơm chung’... chắc do ba em mua bánh bao cùng lúc với cô ấy thôi.”
Đúng lúc đó, ba tôi cũng nhìn thấy chúng tôi.
Ông liền hạ thấp giọng, ra vẻ bí mật thì thầm với đám người đang vây quanh:
“Đây là con gái tôi – Duệ Lam. Có mối quan hệ khủng đấy, muốn lo cho em trai vào làm nhà nước chỉ cần một lời nói là xong.
Còn người đi bên cạnh là con rể tôi. Mấy nghìn người ngoài kia còn phải sống nhờ vào nó!”
“Còn khi nãy là con trai tôi – Duệ Phong – lãnh đạo to ở Cục Cải cách ruộng đất, một tiếng nói ra là có thể rung chuyển cả cái làng này!”
Chồng tôi nghe xong, không nhịn được liếc tôi một cái rồi trêu:
“May mà anh chỉ làm chủ thầu căng-tin trong trường đại học. Chứ nếu nuôi ong thì chắc phải nuôi đến vài chục triệu con mất.”
Tôi đỏ mặt cúi đầu, ngại đến mức không dám nhìn ai.
Ba tôi hào hứng vẫy tay mời:
“Em trai con vừa về đấy, cả nhà mình vào ăn cơm cho vui.”
Tôi liếc điện thoại – mới hơn mười giờ mười lăm sáng.
Không cần đoán cũng biết, thằng em tôi chắc chắn lại trốn việc ở sạp rau, lẻn về nhà nằm dài.
Nhưng giờ tôi không hơi đâu để tính chuyện với nó. Trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: phải xử cho bằng được Trương Mai Hoa.
Chưa kịp bước qua sân, đã nghe tiếng em trai tôi vang lên giận dữ:
“Mẹ bị làm sao vậy? Chị Duệ Lam vừa là chị ruột của con, vừa là con gái ruột của mẹ!
Mẹ không hại được chị họ, giờ lại muốn phá hoại đời chị gái – người đang yên đang lành, xinh đẹp, giỏi giang, có chồng thương yêu – bắt ly hôn để đi lấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lại không bình thường. Mẹ nghĩ cái gì thế?”
Mẹ tôi hét lên the thé:
“Mẹ cũng vì tốt cho nó thôi! Ly hôn rồi bỏ đứa nhỏ đi thì chẳng phải là đàn bà một đời chồng còn gì?
Người ta mà có bệnh chút thì sao? Ngoài mấy người như vậy thì ai thèm lấy loại đàn bà đã ly dị, lại còn từng có thai hả?”
Tôi và chồng đưa mắt nhìn nhau, không tin nổi những gì vừa nghe được. Sự phẫn nộ dâng lên nghẹn lại trong ng**.
Em trai tôi bật cười lạnh lùng:
“Vậy thì để chị ấy sống yên ổn có sao đâu? Tại sao phải ly hôn?”
Lúc này, thím tôi chen vào, giọng đầy mỉa mai:
“Nó mà không ly hôn, không bỏ thai, thì làm sao em trai tôi có cửa lấy nó?
Chẳng lẽ lại để cái thứ con hoang trong bụng nó lẫn lộn vào huyết thống nhà tôi?
Mà cô đừng nói không nhờ vả thì sao được vào làm nhà nước? Với cái đầu óc như cô mà đỗ được, chắc trời sập!”
Mẹ tôi lập tức hưởng ứng: “Đúng rồi đó!”
Nghe đến hai từ “con hoang”, chồng tôi không nhịn nổi nữa.
Anh đạp tung cửa, xông thẳng vào sân, giơ tay tát hai người kia mỗi người hai cái rõ kêu.
Tát xong, anh cúi đầu nói nhỏ với tôi:
“Nếu sau này vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đường thi công chức của con, em có trách anh không?”
Tôi cười nhạt:
“Không đâu. Thi công chức đâu phải là con đường duy nhất. Không được thì theo anh thầu căng-tin cũng được.”
Mẹ tôi thấy thím mình bị liên lụy ăn tát thì lo mất mặt trước bên ngoại, liền tru tréo mắng chửi càng dữ hơn.
Bà gào lên rằng nhà họ Duệ chỉ toàn bọn mắt cao hơn đầu, tôi với em trai là phường vong ân bội nghĩa, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đỉnh điểm, bà quay sang nguyền rủa chồng tôi:
“Dám đánh cả mẹ vợ, trái luân thường đạo lý, có sinh con cũng không sống được!”
Lý trí trong tôi cố nhắc nhở: không nên chấp với loại người như vậy, cùng lắm sau này coi như người dưng.
Nhưng tiếc là... lý trí không thắng nổi cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên.
Tôi quay đầu, bước thẳng ra khu nhà vệ sinh phía sau vườn, nhịn cơn buồn nôn múc một gáo phân đầy, rồi hằm hằm trở lại sân trước.
Mẹ tôi thấy vậy thì hét lên hoảng loạn, chạy trối chết khắp sân, nhưng vẫn không thoát khỏi “đòn chí mạng”.
Tôi vung tay, hắt thẳng gáo phân vào mặt bà. Tiếng hét của bà lập tức nghẹn lại trong cổ.
Tôi nói rồi mà, tôi ném rất chuẩn.
Thím tôi thấy vậy không cam lòng, chỉ tay vào mặt tôi nguyền rủa rằng con tôi sẽ không sống nổi trong bụng.
Ngay giây tiếp theo, gáo phân thứ hai đập thẳng vào mặt bà ta.
Chồng tôi với em trai mấy lần định can ngăn, nhưng nhìn thấy tôi tay còn cầm nguyên cả gáo phân, cuối cùng hai người chỉ biết... rút lui về phía sau, yếu ớt núp sau lưng tôi.
Chẳng bao lâu, không hiểu bàn bạc những gì, hai người họ cũng quay lưng đi lấy mỗi người thêm một gáo phân đầy nữa.
Đúng lúc ấy, bác gái tôi và Duệ Linh vừa hớt hải về tới nhà. Cảnh tượng trong sân khiến cả hai chết đứng.
Duệ Linh thì khác, vừa thấy đã vỗ tay phấn khích:
“Chị ném chuẩn ghê! Còn giỏi hơn cả mẹ em nữa!
Từ giờ trở đi, em chỉ nhận mình có một người chị gái – là chị đó!”
Bác gái thì đứng đơ người giữa sân, mắt trừng trừng nhìn đống hỗn loạn:
“Duệ Lam… dù sao bà ấy cũng là mẹ con, con không thể...”
Tôi ngắt lời, giọng lạnh tanh:
“Bà ấy ép con ly hôn, bắt bỏ thai, rồi định gả con cho em trai của chị dâu bà – một người ngoài bốn mươi tuổi, lại còn bị thiểu năng.”
Em trai tôi thấy bác gái có ý bênh mẹ, cũng bước ra, phụ họa:
“Họ còn nguyền rủa chị con là đứa con trong bụng sẽ không giữ được.”
Tưởng đâu những lời vừa rồi là quá quắt lắm rồi, ai ngờ bác gái tôi còn phản ứng dữ dội hơn cả chúng tôi.
Hai người kia còn chưa kịp lên tiếng, bác gái đã không cần nói nhiều, lập tức xách ngay gáo phân gần nhất, đập thẳng vào mặt thím tôi:
“Chính mày chứ ai! Mỗi ngày không bày chuyện là không chịu được, cứ đi xúi dại con điên kia!
Thích buôn chuyện bẩn thì hôm nay tao cho mày nếm mùi!”
Mẹ tôi định nhào tới can ngăn, nhưng bác gái cũng chẳng nương tay, hất cả gáo phân còn lại sang một bên, tiện thể tạt luôn lên người mẹ tôi.
“Vội cái gì? Còn phần của mày chứ không thiếu! Phân trong hố vẫn còn đầy đấy!”
Bốn chúng tôi, từ tôi, chồng, em trai đến Duệ Linh, nhìn nhau rồi chỉ biết rút vào đứng phía sau, nhường ‘sân khấu chính’ lại cho bác gái.
Thím tôi lén lút lấy điện thoại gọi công an.
Một lúc sau, ba tôi về đến nơi, trùng khớp với lúc cảnh sát cũng vừa đến. Ông còn dắt theo cả một đám người già trong làng, định khoe khoang lấy oai.
Nào ngờ vừa bước vào sân, ông sững người khi thấy chính nhà mình đang là tâm điểm của cả làng.
Ông lắp bắp:
“Giải tán đi... giải tán giùm cái coi...”
Nhưng đã quá muộn.
Người ta gặp chuyện động trời thế này, ai mà chịu đi? Dù có đeo ba lớp khẩu trang cũng phải tìm cách chen vào hóng cho bằng được miếng “dưa” đang nóng hổi này.
Đám đông ngày một đông thêm. Ba tôi quýnh quáng, chỉ biết dậm chân tại chỗ mà không biết giấu mặt vào đâu.
Thím tôi vừa thấy cảnh sát, như gặp được cứu tinh, lao thẳng về phía họ như thể phát điên.
Hai anh cảnh sát bị hù đến độ vội vàng quay lưng bỏ chạy. Một người vừa chạy vừa kêu cứu, người còn lại gào “mẹ ơi” không ngớt.
Cuối cùng vẫn là bác gái tôi ra tay trấn áp, cầm gáo phân làm vu khi dọa cho thím tôi lùi bước.
Cảnh sát quay lại, gắt lên:
“Rốt cuộc ở đây có chuyện gì?”
Mẹ tôi vừa khóc vừa nôn, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Là họ... họ múc phân đút cho tôi với thím nó…”
Một anh cảnh sát cau mày:
“Bà bảo họ đút phân? Thế bà… cứ thế mà nuốt à?”
Nói xong lại thấy có gì đó sai sai, anh ta lập tức quay sang tôi với bác gái, nghiêm giọng hỏi:
“Sao hai người lại làm cái chuyện kinh tởm như thế?”
Tôi nhanh chóng lau nước mắt, giành phần lên tiếng:
“Chú cảnh sát, mẹ cháu ép cháu ly hôn, bắt bỏ đứa bé hơn hai tháng trong bụng, để gả cho một người ngoài bốn mươi tuổi bị thiểu năng – là em trai của chị dâu bà ấy.”
Cảnh sát sững sờ nhìn mẹ tôi:
“Bà nói cái gì cơ? Con gái bà trẻ trung, thông minh, chồng tử tế, vậy mà bà định gả nó cho người khuyết tật ngoài bốn mươi?”
Mẹ tôi vẫn nghênh mặt cãi lại:
“Thì sao? Ly hôn rồi, lại bỏ con, thì còn ai cưới nữa? Cưới người có khuyết điểm một chút cũng là may rồi!
Anh là cảnh sát thì cũng đừng phân biệt người khuyết tật! Họ đáng thương, tôi gả con cho họ là tích đức!”
Cảnh sát nhìn bà, rồi nhếch mép:
“Thế sao bà không tự lấy người ta đi?
Gả con mình thì là thất đức, tự cưới mới là tích đức, đúng không?”
Cả sân nổ tung trong tiếng cười.
Chỉ có thím tôi là vẫn đứng đó, mắt đảo liên tục như đang âm mưu trò gì nữa.
Một cảnh sát khác quay sang tôi, giọng nghiêm khắc:
“Dù gì thì cũng không nên làm mấy chuyện như vậy…”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.