Mẹ Ép Ly Hôn Khi Tôi Đang Mang Thai - Chương 08

Mẹ Ép Ly Hôn Khi Tôi Đang Mang Thai

Chi Mèo 17/05/2025 22:35:42

Có lẽ bạn vẫn còn đang ngồi lặng người sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện.


Không phải vì những cú twist bất ngờ, không phải vì những tình tiết như bước ra từ một kịch bản phim gia đình kiểu cực đoan, mà bởi vì... cái đau ở đây không chỉ đến từ những hành vi tàn nhẫn, mà đến từ một thứ còn đau hơn: sự lạnh lẽo trong chính tình thân ruột thịt.


Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ cho một người xa lạ, nhưng lại không thể làm ngơ trước một vết thương do chính người thân để lại. Và trong câu chuyện này, vết thương đó không phải là một nhát cắt, mà là chuỗi dài rỉ máu của những lần phản bội, những lần trục lợi, những lần tàn nhẫn khoác lên lớp vỏ “vì gia đình”.


Hãy thử ngẫm lại:


Một người mẹ—nói rằng thương con—nhưng lại không ngần ngại bắt con gái mình ly hôn, bỏ con, tái hôn với một người thiểu năng mà bà gọi là “cơ hội tích đức”. Một người cha—bề ngoài tưởng chừng vô hại, nhưng lại yếu đuối đến mức làm nền cho tất cả những sai trái, cuối cùng để lại nỗi đau lớn nhất cho chính đứa con đã từng là niềm hy vọng duy nhất của ông.


Một người em trai, mới ngoài hai mươi, đáng lẽ phải đang sống những ngày vô lo—lại bị đẩy vào cảnh trốn chạy, tuyệt vọng, nghẹn ngào giữa hai lựa chọn: hoặc vào tù, hoặc gánh nợ vì tội lỗi mà mình không hề gây ra.


Một người con gái, mang thai trong hy vọng, lại phải gồng mình chịu những cú sốc không tên: mẹ ruột nguyền rủa con mình chưa chào đời, bố ruột ngồi im lặng nhìn con trai tuyệt vọng, gia đình nhà chồng bị liên lụy, danh dự bị chà đạp, tương lai bị đẩy đến bờ vực.


Nhưng có một điều lạ lùng mà đáng trân trọng ở đây: giữa bùn lầy đen đặc của lòng người, vẫn le lói ánh sáng từ những người thật lòng thương yêu.


Là bác gái—người phụ nữ không ruột rà máu mủ nhưng lại che chở hai chị em từ thuở nhỏ, là người sẵn sàng cầm gáo phân để bảo vệ cháu khỏi những kẻ độc miệng và thất đức.


Là bà nội—dẫu tuổi cao sức yếu, vẫn đạp xe đến bệnh viện với túi thuốc bổ, chỉ mong con cháu được bình an.


Là chồng—người đàn ông không nói lời hoa mỹ nhưng sẵn sàng đứng ra hứng mọi đòn thay vợ, người chỉ lặng lẽ nói: “Không sao đâu, không làm công chức thì mình đi thầu căng-tin.”


Là cả một tập thể đứng sau, không phải vì danh dự dòng tộc, mà vì muốn kéo một người thoát khỏi vòng xoáy bất nhân được che đậy bằng danh nghĩa “người nhà”.


Cuối cùng, điều khiến tôi nghẹn ngào nhất có lẽ không phải là cái chết của người cha bạc nhược, cũng không phải là cảnh mẹ ruột phải đền tội bằng con đường cực đoan nhất, mà là câu nói của Duệ Phong: “Cuối cùng cũng yên ổn rồi…”


Một câu nói tưởng như đơn giản, nhưng chứa đựng cả tuổi trẻ bị đánh cắp, cả một thời gian dài ngập trong sợ hãi, oan ức và giằng xé.


Cái “ổn” đó, đổi bằng máu, bằng tù tội, bằng sự tuyệt giao không thể cứu vãn của một gia đình. Nhưng ít nhất... nó đã đến.


Bạn thân mến, sau khi nghe xong câu chuyện này, tôi không mong bạn phán xét, cũng không mong bạn thương hại. Tôi chỉ mong bạn—trong một khoảnh khắc nào đó, lắng lại và tự hỏi mình một câu:


Tình thân là gì, nếu không có sự tử tế?


Tình máu mủ có thật sự đáng trân trọng nếu người ta lấy nó làm lý do để tổn thương bạn hết lần này đến lần khác?


Một người mẹ—có xứng đáng được gọi là mẹ, nếu bà đặt danh dự dòng họ lên trên cả sinh mệnh cháu ruột mình?


Một người cha—có còn là trụ cột, nếu cả đời chỉ sống trong sự nhu nhược và mặc kệ?


Gia đình—có còn ý nghĩa, nếu nó không còn là nơi để trở về, mà là cái bẫy người ta giăng ra để kiểm soát bạn?


Và quan trọng hơn hết—chúng ta có nên tiếp tục nhẫn nhịn, nhún nhường, lấy lý do “người thân” để bao che cho những kẻ không hề biết thương?


Chúng ta không chọn được nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có quyền chọn cách mình sống tiếp. Có quyền cắt đứt những sợi dây lún sâu trong độc hại. Có quyền đứng dậy và nói “đủ rồi”.


Bạn xứng đáng được yêu thương.


Gia đình thật sự không phải nơi buộc bạn phải hy sinh, phải chịu đựng, phải gồng mình để bảo vệ những người không bao giờ bảo vệ bạn.


Gia đình thật sự là nơi bạn có thể ngã xuống mà không bị dẫm đạp.


Nếu câu chuyện này chạm đến bạn—dù chỉ một chút thôi—hãy chia sẻ nó cho ai đó cũng đang vật lộn với thứ gọi là “gia đình”.


Hãy cho họ biết: họ không cô đơn. Và sự dũng cảm—dù là trong nước mắt, dù là giữa đêm tối—vẫn là ánh sáng duy nhất đáng để theo đuổi.


Đừng quên để lại một bình luận nếu bạn từng trải qua điều tương tự.


Hãy chia sẻ, để không ai phải im lặng chịu đựng một mình.

NovelBum, 17/05/2025 22:35:42

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện