Chỉ vài hôm không gặp, cô ta đã biến thành một kẻ không ai nhận ra: tóc tai rối bù, mắt đỏ quạch, cả người như một cái xác không hồn bị điên loạn điều khiển.
Xe của cô ta lao thẳng về phía tôi như muốn kết liễu tất cả.
Tôi bình tĩnh vặn ga, điều khiển xe lách sát mép đường, né tránh trong gang tấc.
Chiếc xe không thắng kịp — mất lái, rồi lao thẳng xuống con dốc ven đường.
Một tiếng động lớn vang lên, sau đó là im lặng đến lạnh người.
Vài giờ sau, khi lực lượng cứu hộ xác nhận — Trình Lục Yên không qua khỏi.
Nghe tin con gái tử nạn, mẹ ruột cô ta — người phụ nữ từng xuất hiện trong buổi tranh cãi hôm nào — phát điên.
Còn Trình Hạo thì sao?
Chỉ qua một đêm… trông ông ta như già đi mấy chục tuổi. Cái dáng ngạo mạn ngày nào chẳng còn, chỉ còn lại một người đàn ông bạc nhược, thất bại.
Còn tôi…
Tôi bắt đầu cùng mẹ học cách quản lý công ty, từng chút một làm quen với công việc, với quyền lực, với trách nhiệm.
Con đường phía trước không hẳn đã dễ đi.
Nhưng ít nhất, lần này, tôi không còn đơn độc.
Phía trước — là ánh sáng, là tự do, là chính tôi bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.
*****
Đến cuối cùng, cô gái ấy đã bước ra khỏi quá khứ của chính mình — không phải bằng nước mắt, không phải bằng sự tha thứ vô điều kiện, mà bằng sự trưởng thành của một người từng phải tự đứng dậy từ đáy vực cuộc đời.
Suốt mười tám năm bị bỏ rơi, điều cô nhận lại không phải là một gia đình chào đón với vòng tay rộng mở. Mà là một mái nhà đầy định kiến, một người mẹ từng lưỡng lự, một người cha mang gương mặt hai lòng, và một người em gái giả tạo luôn tìm cách ςướק đoạt tất cả mọi thứ.
Vậy mà cô vẫn đứng vững. Vẫn ngẩng cao đầu bước đi, dù lòng từng nứt toác như những vết nứt trên băng mùa xuân.
Người mẹ từng để cô lạc mất giữa dòng đời, đã chậm rãi học lại cách làm mẹ. Không phải bằng những món quà đắt tiền, không phải bằng lời xin lỗi hời hợt, mà bằng hành động — từng bước một. Bằng việc đứng lên bảo vệ cô giữa mọi thị phi, bằng cách giành lại công ty, giành lại danh dự, và giành lại công lý cho đứa con gái ruột bị đánh tráo suốt mười tám năm.
Người cha… giờ chỉ còn là một cái tên trong ký ức. Một người đàn ông đã đánh mất tất cả bởi chính sự tham lam và phản bội của mình. Ông ta không chỉ phản bội người vợ, mà còn phản bội cả niềm tin mong manh cuối cùng mà cô gái ấy từng cố giữ lại.
Và Trình Lục Yên — đứa trẻ từng được sống dưới ánh hào quang giả tạo, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cái kết của chính những toan tính độc địa mà cô ta gieo ra. Một cuộc đời không xuất phát từ tình yêu thật sự, kết thúc bằng sự cô độc cùng cực và vụ va chạm định mệnh — như thể cuộc sống muốn thu lại tất cả những gì cô ta từng đánh cắp.
Thật lạ.
Giữa bao điều mất mát, điều còn lại sâu đậm nhất — lại là sự điềm nhiên của một cô gái từng bị gọi là "con hoang".
Cô không khóc, cũng không gào lên đòi công lý như trong những bộ phim truyền hình. Cô chỉ lặng lẽ sống tiếp, học cách điều hành công ty cùng mẹ, học cách lớn lên, học cách tin tưởng — không phải người khác, mà là chính mình.
Bởi vì trong thế giới này, chẳng ai có thể cứu ta ngoài chính ta cả.
Cô không cần ai đến nhận, cũng không cần ai phải chuộc lỗi.
Cô chỉ cần đứng thẳng — như cách cô từng học trong những năm tháng lạnh lẽo ở cô nhi viện.
Cô gái ấy — chính là minh chứng rằng, không ai sinh ra đã có sẵn sự công bằng. Nhưng nếu đủ kiên cường, thì chính mình sẽ là công lý cho bản thân.
Và trong rất nhiều khoảnh khắc, có lẽ thứ khiến người ta chạnh lòng nhất, không phải là những cú phản bội, mà là giây phút họ nhận ra mình chưa từng được yêu thương đúng cách — dù là trong gia đình, hay giữa những mối quan hệ tưởng như thân thiết.
Cô gái ấy không phải là người chiến thắng trong một cuộc thi phân cao thấp, cũng không phải kẻ báo thù thành công với nụ cười mãn nguyện.
Cô chỉ đơn giản là một đứa trẻ — đã lạc đường quá lâu, cuối cùng tìm được lối về.
Và trên con đường ấy, cô lựa chọn bước đi mà không cần chà đạp ai, không cần giẫm lên bất kỳ quá khứ nào.
Chỉ cần là chính mình.
Không còn bị gọi nhầm tên.
Không còn phải nhường lại chỗ đứng vốn thuộc về mình.
Không còn phải nhẫn nhịn để chiều lòng bất kỳ ai.
Tôi nghĩ, nếu bạn đã nghe tới đây, thì hẳn cũng từng một lần trong đời cảm thấy mình không được công nhận. Từng cố gắng rất nhiều nhưng lại bị người khác xem thường, từng bị so sánh, từng bị hiểu lầm, thậm chí từng bị chính người thân làm tổn thương.
Bạn không cô đơn.
Câu chuyện này không chỉ là về một cô gái tìm lại thân phận thật sự.
Nó là về bất kỳ ai trong chúng ta từng đi qua những năm tháng bị phủ nhận, từng bị thay thế, từng muốn buông tay — nhưng rồi vẫn cố gắng đứng dậy, vẫn muốn sống một cuộc đời xứng đáng hơn, chân thật hơn.
Vì vậy, nếu hôm nay bạn đang mệt mỏi…
Hãy nhớ rằng, có thể bạn chưa đến được nơi mình muốn, nhưng bạn đã không còn ở nơi mình từng gục ngã nữa rồi.
Và nếu có lúc bạn cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng giữa thế giới này…
Thì hãy nhớ tới hình ảnh cô gái ấy — người từng bị cả thế giới quay lưng, cuối cùng vẫn có thể quay lại nhìn thẳng vào quá khứ và nói: “Tôi vẫn ở đây. Vẫn còn sống. Và sẽ sống tốt hơn tất cả những gì các người từng mong đợi.”
Và nếu bạn từng trải qua những điều tương tự, hãy để lại bình luận bên dưới — tôi ở đây để lắng nghe bạn.
Vì mỗi chúng ta, đều xứng đáng được nhìn thấy — thật sự — dù chỉ một lần.
Và nếu không ai trao cho bạn ánh sáng…
Hãy tự trở thành ánh sáng cho chính mình.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.