Cuối cùng, đứa con trong bụng Triệu Kỳ vẫn không thể giữ lại – nhưng không phải vì cô ta lựa chọn như thế.
Hôm ấy, khi đang đi bộ trên phố, một người phụ nữ lạ mặt bất ngờ lao tới, ánh mắt uất hận, như mang theo toàn bộ căm phẫn trên đời. Không kịp né tránh, Triệu Kỳ bị đẩy mạnh, đau nhói ở Bụng d**.
“Cô ςướק chồng tôi... tôi muốn cô phải trả giá!”
Xung quanh là những ánh nhìn soi mói, những lời xì xào sắc lẹm như lưỡi dao:
“Nhìn tưởng tử tế, ai ngờ lại là loại không biết xấu hổ.”
“Chắc mang thai để ép cưới đây mà.”
“Loại người thế này thì cũng chẳng biết đã đi qua bao nhiêu đàn ông rồi…”
“Tội lỗi từ lúc chưa sinh ra – đáng buồn thay.”
Trong cơn choáng váng, Triệu Kỳ gần như không thể phân biệt được đâu là ánh mắt, đâu là những lời lẽ. Cô nghi ngờ, liệu người phụ nữ kia có phải là người mà Lâm Tình thuê đến? Nhưng rồi khi nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận kia, cô nhận ra – không phải là diễn.
Khi cô sắp mất ý thức, một người đàn ông đến can thiệp. Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng giải thích:
“Chị gái tôi từng bị phản bội. Người thứ ba từng đến tận nhà đòi danh phận… khiến gia đình chúng tôi mất mát rất lớn. Từ đó, chị ấy không chịu nổi khi nhìn thấy bất kỳ phụ nữ nào mang bầu mà bước đi một mình.”
“Chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện. Tôi chịu trách nhiệm.”
Người đàn ông ấy đỡ lấy cô. Trước khi xe cấp cứu đến, anh ta liếc nhìn cô một lần – là cái nhìn nửa thương hại, nửa mỉa mai – và lạnh giọng:
“Tôi tưởng ai… hóa ra là cô. Cũng coi như chị tôi... đã thay trời làm việc.”
Chỉ đến lúc ấy, Triệu Kỳ mới nhận ra: anh ta từng là bạn thân của Bùi Duật. Sau khi cô công khai xuất hiện trong một vài buổi tiệc cùng anh, những người từng là bạn của anh đã dần rút lui.
Khi người ta biết rõ vị trí của mình… thì việc trở thành người bị ruồng rẫy chỉ là vấn đề thời gian.
Nằm trong phòng cấp cứu, bên tai Triệu Kỳ văng vẳng giọng bác sĩ:
“Chúng tôi rất tiếc. Cô sẽ không thể có con được nữa…”
“Thêm vào đó, kết quả kiểm tra cho thấy… cô cần điều trị nghiêm túc nếu muốn kiểm soát tình trạng hiện tại.”
Từ “HIV” vang lên như tiếng sét giữa trời quang.
Triệu Kỳ ngẩn người, tai ù đi. Cô chẳng còn nghe được gì nữa – chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh dần mờ đi, lạnh buốt và nhấn chìm.
Báo ứng. Có lẽ cuối cùng cũng đến rồi.
Bùi Duật đứng trong xe, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng hai mẹ con đang rời đi.
Khi thấy An An cười hạnh phúc trong vòng tay Mạnh Tư Thành, trái tim anh thắt lại. Tay siết vô lăng đến trắng bệch, vô tình chạm vào còi xe phát ra một tiếng kêu chát chúa – nhưng họ không ngoảnh đầu.
Mạnh Tư Thành cõng An An trên vai, từng bước vững chãi rời xa. Giữa dòng người đông đúc, tiếng cười của con bé vẫn vang lên trong trẻo như ánh nắng ban mai.
Anh không thể phủ nhận một điều: họ… thực sự hạnh phúc hơn khi không có anh bên cạnh.
Hai năm sau ngày ly hôn, sức khỏe của Bùi Duật bắt đầu suy giảm không rõ lý do.
Cơ thể mệt mỏi kéo dài, những vết thâm xuất hiện bất thường dưới ng**, kèm theo cơn đau âm ỉ không dứt. Trong một buổi thầu dự án, khi đang lặng lẽ theo dõi một vlog du lịch của Lâm Tình – ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo hành trình của cô – thì bỗng nhiên mọi thứ tối sầm.
Anh ngã gục.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, quanh giường là những người bạn cũ – có người im lặng, có người đỏ mắt, và có người chỉ thở dài nói khẽ:
“Cậu chỉ còn lại một chút thời gian… để chuộc lỗi thôi.”
Khi nhìn kết quả xét nghiệm, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh… lại không phải là sợ hãi. Mà là nhẹ nhõm.
Anh làm thủ tục xuất viện.
Ngày hôm sau, anh lập di chúc.
Rồi lái xe, lần nữa, đến trước ngôi nhà mà Lâm Tình và An An đang sống.
Anh không dám bước vào. Chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Lâm Tình vẫn chưa chính thức đến với Mạnh Tư Thành, nhưng anh biết… chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cô không từ chối sự hiện diện của người đàn ông đó, An An lại càng quý anh ấy – thậm chí đã gọi anh là “Bố Mạnh” mỗi khi không có mẹ ở bên.
Anh cảm thấy mình như một kẻ đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào mái ấm đã từng là của mình.
Trước khi hoàn toàn đánh mất ý thức trong lần ngất cuối cùng, Bùi Duật mơ thấy… chính mình của mười năm trước.
Một cậu học sinh ngẩng đầu hỏi anh:
“Anh là tôi… trong tương lai sao?”
“Anh có cưới được Lâm Tình không? Em vẫn chưa tỏ tình, nhưng em tin cô ấy sẽ gật đầu.”
Anh lặng thinh thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
“Cưới được rồi.”
Cậu thiếu niên cười rạng rỡ, cầm bức thư tình trong tay:
“Em nhất định sẽ không làm cô ấy tổn thương. Em thề, người thật lòng với mình, nhất định không được phụ.”
Rồi bóng dáng cậu mờ dần sau lưng.
Phụ lòng người chân thành… sẽ phải chịu cảnh vạn tiễn xuyên tim.
Bùi Duật nghĩ… giờ thì anh đã hiểu – cảm giác đó… đau đến mức nào.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.