Triệu Duy lườm cậu:
“Cứng đầu thật.”
“Em chỉ cứng đầu thôi sao?” – Phùng Quang ghé sát thì thầm.
Triệu Duy khẽ bật cười, 乃úng nhẹ trán cậu:
“Còn giỏi trêu người ta nữa.”
Anh ngập ngừng hỏi tiếp:
“À mà… cuối cùng em lấy được mấy đoạn video đó bằng cách nào vậy? Hôm trước anh hỏi mà em không chịu nói.”
Phùng Quang nhắm mắt, khẽ thở dài:
“Thật ra… là em vô tình thấy được thôi.”
Đêm hôm Nhã Lam bị xảy thai.
Tại nhà riêng của Cố Thế Kỳ, Phùng Quang đang ở trong phòng làm việc, cẩn thận sắp xếp lại những tập tài liệu quan trọng thì bất ngờ... ánh mắt cậu dừng lại trên một vật nhỏ.
Một chiếc USB màu đen nằm lặng lẽ trong góc bàn.
“Lạ thật… Cố Thế Kỳ từ trước đến giờ không bao giờ để USB ở nhà…” – Phùng Quang lẩm bẩm.
Cậu cầm chiếc USB lên xem xét. Không giống những thiết bị mà Cố Thế Kỳ thường sử dụng. Loại này rẻ tiền, đại trà, không có mã hóa.
Không phải của hắn… thì là của ai?
Trong phòng làm việc này, ngoài Cố Thế Kỳ và Phùng Quang, chỉ có vài tên đàn em thân tín được phép vào. Nhưng... giờ phút này tất cả bọn họ đều đã kéo đi tìm Nhã Lam.
Căn phòng này, chỉ còn một mình Phùng Quang.
Cậu mở laptop, gắn USB vào thử. Và điều xuất hiện trên màn hình khiến cậu đứng hình trong vài giây.
Là video. Rất nhiều video.
Từng đoạn, từng đoạn — toàn bộ những hành vi mờ ám, thủ đoạn, và lời lẽ kinh tởm của Cố Thế Kỳ đều bị ghi lại một cách rõ ràng.
“Chuyện này… không phải do Cố Thế Kỳ tự quay. Có người… đã theo dõi hắn từ rất lâu rồi.”
Trong lòng Phùng Quang bỗng rối loạn.
Ai đã quay những thứ này? Và vì sao lại để quên USB trong phòng làm việc? Là sơ suất… hay là cố tình để lại?
Một khoảnh khắc, cậu định đặt lại đúng chỗ như chưa từng nhìn thấy.
Nhưng rồi… ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Không được. Nếu để lại, Cố Thế Kỳ mà phát hiện, người kia sẽ mất mạng. Mà nếu lỡ đâu hắn đổ lên đầu mình thì…
Và còn Triệu Duy – người yêu của cậu – hình như cũng có mối hiềm khích riêng với vị sếp máu lạnh này.
Chiếc USB này… có thể sẽ hữu ích.
Vậy là cậu… lặng lẽ đút túi, mang đi.
Nhiều ngày sau. Khi Triệu Duy đang bế tắc vì không thể moi ra chứng cứ để vạch trần Cố Thế Kỳ thì Phùng Quang đột nhiên nhớ đến chiếc USB ấy.
Và từ đó… mọi chuyện bị phơi bày.
Trong xe.
Triệu Duy lặng người sau khi nghe xong tất cả. Hình ảnh trong đầu anh hiện lên: Nếu hôm đó Cố Thế Kỳ bất ngờ quay về… Nếu ai đó phát hiện Phùng Quang mở USB…
Chuyện gì sẽ xảy ra?
“Em liều thật đấy… Ngộ nhỡ mà hắn—”
Còn chưa nói hết câu, Phùng Quang đã nhẹ nhàng đưa tay lên chặn miệng anh:
“Không có ngộ nhỡ. Anh lúc nào cũng nói mấy câu xui xẻo.”
Triệu Duy bật cười, nắm lấy tay cậu, khẽ hôn:
“Được rồi, không nói nữa. Vậy giờ em muốn ăn gì nào?”
“Em muốn ăn đồ anh nấu.”
“Được. Vậy trước khi về nhà… chúng ta ghé siêu thị mua ít đồ, chịu không?”
“Ừm. Đi thôi!”
Chiếc Audi đen lăn bánh rời khỏi bãi đỗ, dần khuất vào màn đêm. Nhưng phía sau — một bóng người đang âm thầm dõi theo. Đôi mắt lạnh lùng không chớp, bám theo từng chuyển động.
Tại nhà họ Lưu.
Không khí lúc này cũng ngột ngạt và căng như dây đàn.
Toàn bộ người trong nhà đều đã tập trung lại. Trong phòng khách lớn, Hàn Duy Thần ngồi đối diện ông bà Lưu, nét mặt nghiêm túc. Trần Hưng ngồi bên cạnh, còn Lưu Trương đứng sau lưng ghế, ánh mắt sắc lạnh.
Nhã Lam ngồi kế bên bà Lưu, tay được bà nhẹ nhàng nắm lấy, như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Ai cũng biết, chuyện hôm nay chưa kết thúc.
Phía sau buổi tiệc chấn động kia… là một màn lật ngược thế cờ ngoạn mục.
Nhưng kẻ thù chưa gục, thì cũng chưa ai được phép thở phào.
Tối qua buổi tiệc kết thúc khá muộn, nên ông bà Lưu đã bảo:
“Có chuyện gì thì để sáng mai nói tiếp. Giờ về nghỉ ngơi đã.”
Và thế là sáng hôm nay, tất cả lại có mặt đầy đủ tại nhà họ Lưu.
Trần Hưng ngồi chen giữa hai bên quyền lực, cảm thấy mình có hơi… sai sai.
Cái gì thế này?
Rốt cuộc thì tại sao mình lại bị lôi vào đây chứ? Chuyện của người ta, mình chỉ là người “vô tình” biết trước thôi mà?
Cậu thở dài thầm nghĩ:
“Đúng là nghiệp mà. Biết vậy hồi xưa đừng chơi thân với hai tên này.”
Lúc này, Hàn Duy Thần từ ghế đứng dậy, cúi đầu nghiêm túc:
“Con xin lỗi cô chú.”
Bà Lưu dịu giọng, vội nói:
“Có gì từ từ rồi nói, Duy Thần. Cháu cứ ngồi xuống đã.”
“Dạ vâng.”
Ông Lưu nhìn anh, rồi liếc qua Nhã Lam đang ngồi bên cạnh mẹ. Ánh mắt ông trầm xuống, rồi ông cất tiếng:
“Những gì con nói tối hôm qua... con có hiểu hết ý nghĩa của những lời đó không?”
Hàn Duy Thần gật đầu:
“Dạ, con hiểu. Và… hôm nay con đến đây là để nói hai điều.
Thứ nhất, con xin lỗi vì đã không sớm nói rõ mọi chuyện.
Thứ hai, con muốn xin phép cô chú… được chính thức quen với Nhã Lam.
Từ trước đến nay, cô chú cũng biết — con không vướng bận tình cảm là vì muốn tập trung cho sự nghiệp, và cũng chưa từng có cảm giác đặc biệt với ai. Nhưng từ khi gặp Nhã Lam, mọi thứ thay đổi.
Con muốn trở thành người ở bên em ấy, bảo vệ em ấy, và là chỗ dựa vững chắc cho em ấy trong tương lai.”
Dứt lời, Hàn Duy Thần cúi người 90 độ — hành động chân thành khiến không khí trong phòng cũng chững lại một nhịp.
Trông chẳng khác nào một màn dạm hỏi chính thức cả.
Ông bà Lưu nhìn nhau, rồi ông Lưu gật đầu nói:
“Được rồi. Cô chú đâu có nói sẽ cấm cản hai đứa. Con bình tĩnh, ngồi xuống đi.”
Nghe câu nói ấy, Hàn Duy Thần thở phào. Anh ngồi lại, nét mặt nhẹ nhõm hơn.
Lưu Cảnh chậm rãi tiếp lời:
“Thật lòng mà nói, khi biết chuyện… chú cũng rất sốc. Nhưng sau tất cả, chú phải cảm ơn con.
Cảm ơn con vì đã ở bên Nhã Lam lúc nguy cấp, cảm ơn vì con là người giúp gia đình này được đoàn tụ.
Người sai là Cố Thế Kỳ, không phải con. Mà nói thật… nếu không phải là con, mà là một người đàn ông nào khác… thì có lẽ mọi chuyện đã tồi tệ hơn rất nhiều.”
Bà Lưu cũng mỉm cười:
“Cô chú hiểu tính con mà. Nếu không phải là con thì cô cũng chẳng thể yên tâm giao con gái mình cho ai cả.”
Hàn Duy Thần ngạc nhiên, như chưa tin vào tai mình:
“Cô chú… đồng ý cho con quen Nhã Lam ạ?”
Lưu Trương, người từ đầu vẫn im lặng, bỗng bật dậy:
“Khoan đã! Ba mẹ đồng ý rồi sao?”
Ông Lưu nhướng mày:
“Chứ sao? Con nghĩ ba mẹ còn chưa suy nghĩ kỹ à?”
Bà Lưu tiếp lời, dịu dàng nhưng đầy ẩn ý:
“Chỉ cần con nhớ… phải đối xử tốt với Nhã Lam. Nếu không thì...”
“Dạ! Cô chú yên tâm. Con, Hàn Duy Thần, cả đời này chỉ yêu một mình Nhã Lam. Con sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt.”
Lưu Trương nhìn nét mặt hớn hở kia mà chỉ muốn… đấm một cú.
Thôi thì...
Anh đành nuốt cục nghẹn vào lòng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.