“Anh... anh không bị tai nạn?”
Trước mắt cô, người đàn ông mà cô tưởng đã gặp chuyện — đang đứng đây bằng xương bằng thịt.
“Anh không sao. Không phải… anh đang ở ngay trước mặt em sao?”
Cô đưa tay lên… chạm nhẹ vào tay anh, như muốn xác minh đây không phải là mơ.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô:
“Anh không sao đâu. Bình tĩnh nào. Em kể lại đi, ai gọi cho em?”
Nhã Lam run rẩy kể lại toàn bộ cuộc điện thoại. Hàn Duy Thần càng nghe càng thấy có gì đó sai sai.
“Em nghe tin vậy liền ra ngoài? Em định… đến bệnh viện đó một mình à?”
“Dĩ nhiên rồi! Em… em lo cho anh mà…”
Nhìn gương mặt lo lắng lẫn ngượng ngùng của cô, trái tim Hàn Duy Thần như tan chảy.
“À đúng rồi, không phải anh phải lên máy bay sao? Trễ rồi đó?”
Anh khẽ cười, trêu:
“Tại anh nhớ em quá nên quay lại đấy.”
Bên cạnh, trợ lý Thanh Trí cúi đầu cười khổ. Đúng vậy. Đáng lẽ giờ phải ở sân bay rồi… Nhưng sếp của cậu lại cố chấp quay đầu xe chỉ vì muốn nhìn mặt cô gái ấy một lần trước khi đi.
Nhã Lam khuyên:
“Anh mau đi đi. Nếu trễ chuyến thì sao?”
Thấy cô lo thật, Thanh Trí gật đầu lia lịa trong lòng. Đấy, người ta nói đúng mà sếp! Đi thôi!
Nhưng Hàn Duy Thần vẫn đứng yên, ánh mắt dịu dàng:
“Giờ anh chỉ muốn đứng cạnh em thôi.”
“Đùa gì vậy chứ? Thôi anh mau đi đi, tuần sau chúng ta còn có hẹn nữa mà.”
Nghe câu ấy, mắt anh sáng lên:
“Được. Vậy em nhớ đấy. Tuần sau, bất kể em muốn đi đâu, làm gì… anh đều đồng ý.”
Anh vuốt tóc cô, dịu dàng:
“Nhưng lần sau... nếu có ai gọi em báo chuyện như thế này, đừng vội vàng tin. Hãy gọi cho Lưu Trương hoặc Trần Hưng kiểm tra trước. Đợi họ xác nhận rồi hãy đi. Đặc biệt là đừng đi một mình vào ban đêm, nhớ chưa?”
Anh 乃úng nhẹ vào trán cô.
“Ai là nhóc chứ… Hôm nay em chỉ… xúc động quá thôi. Không có lần sau đâu.”
“Vậy em đưa anh số vừa gọi đi.”
“Dạ, 084******7.”
Anh gật đầu, ánh mắt sâu xa:
“Được rồi. Em vào nghỉ ngơi đi.”
Nhã Lam vào nhà, còn không quên quay lại vẫy tay.
“Tạm biệt!”
Hàn Duy Thần cũng vẫy tay:
“Đừng thức khuya, ngủ sớm nhé.”
Cô cười:
“Biết rồi.”
Anh lên xe. Thanh Trí thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường ra sân bay, Hàn Duy Thần trầm giọng:
“Thanh Trí, tra ngay số điện thoại đó.”
“Vâng, tôi đang làm rồi.”
Có người cố tình dẫn Nhã Lam vào bẫy. Nếu hôm nay anh không quay lại… hậu quả thế nào thật sự không dám nghĩ đến.
“Liên hệ với Lưu Trương. Chuyện này… nhất định phải nói cho cậu ấy biết.”
Chuyện này… không đơn giản chỉ là trêu chọc.
Có người… thật sự muốn hại cô ấy.
Tại cổng bệnh viện XX.
Bên trong chiếc xe đen đậu bên lề, Cố Thế Kỳ ngồi lặng, mắt dán chặt vào cổng bệnh viện, tay không ngừng siết chặt vô lăng.
Mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng.
Hắn cố tình chọn đúng lúc Hàn Duy Thần đi công tác, cho người gọi điện đến báo tin giả rằng Hàn Duy Thần bị tai nạn. Chắc chắn Lưu Nhã Lam sẽ hoảng hốt. Cô sẽ lập tức chạy đến bệnh viện, như phản xạ của một người đang yêu. Khi đó… mọi thứ sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Một khi bắt được Lưu Nhã Lam, hắn sẽ buộc Hàn Duy Thần và Lưu gia phải ngoan ngoãn nghe theo. Từ vị trí của con tốt bị bẽ mặt, hắn sẽ lật ngược thế cờ, làm lại từ đầu, khiến Cố Việt cũng phải cúi đầu thừa nhận năng lực của hắn.
Trong đầu hắn đã vẽ ra tất cả — một cú phản công rực rỡ. Nhưng…
Đã nửa tiếng trôi qua.
Bên ngoài cổng bệnh viện vẫn im ắng, không hề có bóng dáng của Nhã Lam.
Mặt hắn bắt đầu tái đi. Một tia bất an lặng lẽ lướt qua trong đáy mắt.
“Không phải... đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” — hắn tự lẩm bẩm.
Dù có toan tính thế nào thì hắn vẫn rất quan tâm đến Nhã Lam. Hắn không định làm tổn thương cô. Hắn chỉ muốn… lợi dụng cô một chút mà thôi. Chỉ một chút. Hắn tự nhủ như thế.
Nếu cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn… hắn nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
“Kiểm tra ngay.” – Hắn ra lệnh, giọng trầm xuống.
“Xem vì sao đến giờ Lưu Nhã Lam vẫn chưa đến. Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Tên đàn em lập tức rời khỏi xe, gọi điện đi kiểm tra.
Một lát sau, hắn quay lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thấy thế, Cố Thế Kỳ lạnh giọng hỏi:
“Sao rồi?”
Tên đó nuốt nước bọt, báo cáo:
“Dạ… mọi chuyện đáng ra đã xong cả rồi. Nhưng…”
“Nhưng giữa đường, Hàn Duy Thần đột nhiên quay lại…”
“Đúng lúc cô Nhã Lam vừa định rời khỏi nhà… nên… nên mọi chuyện…”
“Hỏng rồi?” – Hắn siết chặt hai tay, giọng trầm khàn.
Tên kia nặng nề gật đầu.
“Mọi thứ đều… thất bại.”
“Chết tiệt!”
“Rầm!”
Cố Thế Kỳ đạp mạnh vào cửa xe.
“Lại là Hàn Duy Thần!” – hắn nghiến răng gằn từng chữ.
“Mẹ nó, lần nào cũng vậy. Bất cứ khi nào tôi hành động, hắn đều chen vào phá hỏng tất cả!”
Hơi thở của hắn nặng nề, tức giận đến mức mắt đỏ lên.
Cơn thịnh nộ trong lòng Cố Thế Kỳ càng lúc càng dữ dội.
Không thể để yên như vậy được…
Tại Mỹ.
Trong chiếc xe sang đang lăn bánh đến khách sạn, Thanh Trí nhìn vào màn hình máy tính bảng rồi quay sang nói với Hàn Duy Thần:
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã tra được thông tin.”
“Số điện thoại gọi cho cô Nhã Lam là một số rác. Không đăng ký chính chủ, vị trí cuộc gọi không xuất phát từ trong nước.”
Hàn Duy Thần nhíu mày.
“Là giả mạo?”
“Vâng. Có vẻ như người này đã tính toán rất kỹ lưỡng, thậm chí chuẩn bị từ trước. Dấu vết gần như bị xóa sạch.”
Anh trầm giọng:
“Tức là không lần ra được gì?”
Thanh Trí hơi nhếch môi, đẩy nhẹ gọng kính lên, giọng bình thản:
“Không hẳn là vậy.”
Anh chuyển màn hình hiển thị cho Hàn Duy Thần nhìn.
“Dựa theo định vị của cuộc gọi, vị trí khởi phát là từ một khu nhà ngoại ô, không phải địa chỉ thường xuyên liên lạc trong hệ thống, nhưng…”
Thanh Trí chỉ vào một cái tên trong hồ sơ:
“Đây là nơi ở của một người bạn cũ của Cố Thế Kỳ. Người này từng học cùng hắn khi du học ở đây.”
Ánh mắt Hàn Duy Thần lập tức trầm xuống.
“Là hắn…”
Thanh Trí gật đầu:
“Rất có thể. Mặc dù không đủ bằng chứng để buộc tội trực tiếp, nhưng liên kết rõ ràng. Có vẻ như đúng như anh dự đoán, Cố Thế Kỳ chính là người đứng sau vụ này.”
Bên trong xe trở nên im lặng.
Chỉ còn lại tiếng gió lùa qua cửa kính.
Hàn Duy Thần tựa đầu ra sau ghế, mắt nhắm hờ. Nhưng tâm trí anh lại cuồn cuộn sóng dữ.
“Cố Thế Kỳ...”
Anh siết chặt tay, móng tay gần như in hằn vào da.
Tên khốn đó... không chỉ dừng lại ở cạnh tranh hay đố kỵ cá nhân nữa. Hắn đã bắt đầu ra tay với Nhã Lam.
Với một cô gái yếu đuối, từng xem hắn như người thân.
Thời còn thân thiết, chính Nhã Lam đã tin tưởng hắn một cách tuyệt đối. Ấy vậy mà giờ đây, chỉ vì lợi ích và dã tâm của mình, hắn lại nhẫn tâm kéo cô vào một cái bẫy như vậy.
Hàn Duy Thần cảm thấy long ng** mình như đang có thứ gì đó bốc cháy.
Nếu hôm đó… anh không quay lại kịp…
Nếu Nhã Lam thật sự bị đưa đến bệnh viện…
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Anh không dám tưởng tượng.
Hàn Duy Thần đưa tay lên Ϧóþ trán. Anh không thể quay về ngay lúc này, vì lịch trình công tác tại Mỹ vô cùng quan trọng. Nhưng… trong lòng anh lại rối như tơ vò.
Cố Thế Kỳ — kẻ từng là bạn, giờ đã trở thành mối họa lớn nhất.
Một tên không còn giới hạn đạo đức, không từ thủ đoạn, và sẵn sàng hãm hại cả người vô tội để đạt mục đích.
Hàn Duy Thần nhắm mắt lại, gằn giọng:
“Tôi không thể để tên đó tiếp tục tự tung tự tác thêm nữa.”
Tại Việt Nam, lúc này.
Hôm nay, Lưu Trương sang nhà Nhã Lam. Anh nói muốn đưa cô đi chơi một hôm. Chuyến đi chơi tưởng chừng rất đỗi bình thường ấy… lại là một điều ước anh đã chôn sâu trong lòng suốt nhiều năm qua.
Từ những ngày thơ ấu, mỗi lần đi ngoài đường nhìn thấy những anh trai nắm tay em gái, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn kem, cùng cười nói rộn rã — trong lòng anh luôn nghẹn lại. Anh cũng từng ước giá như… mình được một lần như thế.
Ước được dắt tay em gái đi chơi.
Ước được nghe tiếng cô bé gọi anh hai, nũng nịu vòi vĩnh như bao đứa trẻ khác.
Nhưng những điều giản đơn ấy, anh đã không thể làm được. Bởi cô bé ấy đã bị bắt đi, đã biến mất khỏi cuộc đời anh như một cơn ác mộng không hồi kết.
Anh từng nghĩ, mình là một người anh trai vô dụng.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.