Sủng Em Cả Đời - Chương 17

Sủng Em Cả Đời - Cảm Động Đến Rơi Nước Mắt

Chi Mèo 21/04/2025 16:01:39

Nhã Lam đã trở về — bằng xương bằng thịt, với đôi mắt biết cười, với giọng nói ngọt ngào mà anh từng thuộc nằm lòng trong ký ức tuổi thơ.


Giờ đây, mọi điều anh muốn làm cùng cô khi xưa... vẫn còn kịp.


Thời gian đã trôi qua quá lâu. Bây giờ, anh muốn bù đắp tất cả. Anh muốn cho Nhã Lam cảm nhận được tình thân, tình thương của một người anh ruột.


Khi nghe Lưu Trương đề nghị đưa đi dạo, Nhã Lam lập tức phấn khích như một đứa trẻ.


Vì cô cũng từng có một ước mơ giống như anh — ước được có một người anh trai.


Cô từng lặng lẽ nhìn người khác được anh trai cõng trên lưng, mua cho kẹp tóc, mua cho cây kẹo bông gòn, rồi cùng nhau đi xe điện dung…


Hôm nay, ước mơ ấy trở thành hiện thực.


Cô ríu rít chạy vào nhà thay quần áo, không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.


Lưu Trương nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng như có một luồng ấm áp lan tỏa. Đối với anh, Nhã Lam dù lớn thế nào… vẫn là một cô bé cần được anh bảo vệ.


Hai anh em đến khu vui chơi.


Họ chơi tất cả các trò — từ mạo hiểm đến kinh dị. Có lúc Nhã Lam sợ đến mức hét toáng lên, nhưng vẫn cười, vẫn đòi chơi tiếp. Đôi mắt cô long lanh như chứa cả bầu trời tuổi thơ chưa từng được sống trọn vẹn.


Với cô, đây là lần đi chơi vui nhất cuộc đời. Lần đầu tiên được đi chơi cùng người anh ruột của mình.


Lúc nhỏ, cô từng được ba mẹ nuôi đưa đi khu vui chơi. Họ cũng rất yêu thương cô, cũng từng mua gấu bông, mua kem cho cô. Nhưng mỗi lần thấy những cặp anh em chơi đùa cạnh bên, lòng cô lại trống rỗng.


Dù được yêu thương, cô vẫn thấy thiếu một mảnh ghép.


Hôm nay, cô đã hiểu đó là mảnh gì.


Là tình anh em. Là cảm giác được người thân che chở.


Không cần diễn đạt bằng lời. Chỉ cần có một người gọi "em gái", một người gọi "anh hai", là đủ đầy.


Đang mải suy nghĩ, Nhã Lam im lặng đến mức Lưu Trương lo lắng quay sang hỏi:


“Em sao vậy? Vẫn còn mệt hả? Anh đã bảo đừng chơi trò đó mà.”


Nghe giọng anh đầy quan tâm, Nhã Lam bật cười, lắc đầu:


“Em đâu có mệt đâu.” – Cô chu môi, làm nũng – “Anh hai, em đói bụng rồi…”


Chỉ hai chữ "anh hai" thôi, mà Lưu Trương cảm giác trái tim mình mềm nhũn.


Đã bao năm rồi… anh mới lại được nghe hai tiếng quen thuộc ấy từ chính miệng cô bé năm nào.


Khi xưa, chỉ cần cô nói “anh hai ơi”, là dù trời có sập, anh cũng muốn hái sao trên trời xuống cho cô.


Lưu Trương cười cưng chiều, xoa đầu cô:


“Được rồi. Anh hai dẫn em đi ăn. Muốn ăn gì cũng được.”


Hai anh em cùng đến một nhà hàng nhỏ gần đó.


Lúc sắp bước vào sảnh, điện thoại của Lưu Trương bỗng reo vang. Là Hàn Duy Thần gọi đến.


Anh đang định tắt máy thì Nhã Lam ngước mắt nhìn anh, dịu dàng nói:


“Anh cứ nghe điện thoại đi, lỡ có việc quan trọng thì sao? Em tự vào trong được mà.”


Lưu Trương hơi ngập ngừng nhưng rồi gật đầu.


“Vậy em vào trước, phòng VIP 1. Xử lý xong anh sẽ vào liền.”


“Em biết rồi. Anh đi đi.”


Lưu Trương xoay người rời đi, vừa nghe máy vừa sải bước:


“Nói nhanh đi. Tôi đang bận lắm đấy Hàn Duy Thần.”


Trong khi đó, Nhã Lam đi theo nhân viên phục vụ dẫn về phòng. Khi rẽ vào hành lang khu phòng riêng, bất ngờ có một người từ phía đối diện va vào cô.


Cú va chạm khiến cô mất đà, suýt nữa đã ngã nhào xuống sàn. Một bàn tay kịp thời đỡ lấy eo cô.


“Xin lỗi...”


Người đó vừa cất lời thì cô đã nghe rõ giọng nói quen thuộc:


“Nhã Lam.”


Cô ngẩng đầu lên — Cố Thế Kỳ.


Là hắn?


Cả người Nhã Lam lập tức khựng lại. Một ngày đáng lẽ ra phải trọn vẹn niềm vui, vậy mà cô lại chạm mặt người mà bản thân muốn tránh xa nhất. Đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.


Cô dứt khoát gỡ tay hắn ra khỏi eo mình.


“Xin lỗi, Cố tổng.” – Giọng cô lạnh nhạt.


Nhã Lam xoay người muốn rời đi. Nhưng vừa bước một bước, chân cô khụy xuống. Một cơn đau nhói truyền lên từ cổ chân khiến cô khựng lại.


Không phải chứ? Trật khớp rồi sao?


Cố Thế Kỳ vừa định bước tới đỡ cô thì từ phía sau, Lưu Trương đã nhanh chóng xuất hiện. Anh tiến thẳng tới, không nói lời nào, vòng tay ôm lấy cô từ trong tay hắn.


Giọng anh lạnh như băng:


“Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm. Con bé có tôi chăm sóc là được rồi. Không phiền anh nữa.”


Ánh mắt anh lướt qua cổ chân cô, không hỏi han nhiều, chỉ lặng lẽ cúi người bế thốc Nhã Lam lên.


“Anh hai!” – Nhã Lam giật mình, vội vòng tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.


Lưu Trương chẳng nói thêm gì, bế cô vào phòng mà không liếc lại phía sau một lần.


Cố Thế Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ.


Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng hai người họ đang khuất dần.


Khi thấy Nhã Lam tựa đầu vào vai Lưu Trương, khi thấy cô tin tưởng, yên tâm như thế... hắn bất giác nhớ lại khoảng thời gian trước đây.


Ngày đó, hắn cũng từng là chỗ dựa cho cô.


Cũng từng được cô tin tưởng như vậy.


Cô từng gọi tên hắn với ánh mắt ngây thơ, từng dựa vào hắn để khóc, từng tin tưởng hắn tuyệt đối.


Nhưng giờ đây... tất cả đã trôi tuột khỏi tay hắn.


Thế giới của cô, từ lâu đã không còn vị trí nào dành cho hắn nữa.


Một thoáng chua xót lướt qua đáy mắt hắn. Là cảm giác gì đây?


Luyến tiếc? Hối hận? Hay là... nhớ?


Ngay cả chính hắn, cũng không trả lời được.


Sau khi vào trong phòng, Lưu Trương lập tức ngồi xuống xem xét cổ chân cho Nhã Lam.


“Sẽ hơi đau một chút. Em cố chịu nhé.”


“Dạ.”


Anh cẩn thận xoay nhẹ bàn chân cô, nắn lại khớp. Nhã Lam khẽ rùng mình vì đau, nhưng không kêu thành tiếng.


“Thử cử động cổ chân xem nào.”


Nhã Lam khẽ lắc nhẹ, rồi gật đầu:


“A… Không còn đau nữa rồi.”


“Vậy là ổn. Nhưng em sao lại để bị trẹo chân? Còn dung ngay Cố Thế Kỳ nữa là sao?”


“Em đâu có cố ý…” – Cô vội giải thích. “Em chỉ đang đi thì dung phải anh ta, nên mới bị mất đà như vậy thôi.”


Lưu Trương khẽ nhíu mày. “Va phải hắn?”


Nhã Lam nhẹ gật đầu, xác nhận lần nữa. Dù là tình cờ, nhưng trong lòng anh lại bỗng cảm thấy không yên.


Hình ảnh ban nãy bất giác khiến Lưu Trương nhớ lại cuộc gọi của Hàn Duy Thần tối hôm qua.


“Lưu Trương, khoảng thời gian tôi ở nước ngoài, cậu nhất định phải chú ý đến Nhã Lam. Đặc biệt là đừng rời mắt khỏi Cố Thế Kỳ.”


“Cậu nói vậy là sao? Đã xảy ra chuyện gì?”


Sau đó, Hàn Duy Thần đã kể toàn bộ chuyện xảy ra tối qua – từ cuộc gọi giả tai nạn đến việc anh quay xe đúng lúc để kịp ngăn Nhã Lam rời nhà.


“Tôi có linh cảm... hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đâu. Cậu nhất định phải để mắt đến cô ấy.”


Kết thúc cuộc gọi, Lưu Trương không khỏi cảnh giác cao độ. Nhất là sau khi tận mắt thấy Cố Thế Kỳ tiếp cận em gái mình ngay sau đó.


Ngồi lại vào ghế, ánh mắt Lưu Trương vô thức nhìn về phía Nhã Lam. Anh vẫn đang miên man suy nghĩ thì giọng cô nhẹ nhàng vang lên kéo anh trở về thực tại:


“Anh hai… anh hai?”


“À…” – Anh giật mình, rồi bật cười nhẹ, xoa đầu cô.


“Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Anh không muốn thấy em bị thương nữa đâu, nghe chưa?”


Nhã Lam cười tươi như nắng sớm, gật đầu.


“Em nhớ rồi. Không để anh lo đâu.”


“Tốt. Giờ thì gọi món thôi, đói rồi.”


Từ hôm đó trở đi, Lưu Trương luôn chú ý quan sát và bảo vệ Nhã Lam như hình với bóng. Còn Cố Thế Kỳ – dù không đến tìm cô hay có bất kỳ động thái gì, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo cô từ xa.


Chính hắn cũng không hiểu bản thân đang làm gì. Những điều hắn đang làm... là gì? Là quan tâm ư? Là tiếc nuối sao?


Hắn không biết.


Chỉ là… mỗi khi nhìn thấy cô cười, hắn lại muốn đứng yên lặng ở đó… thêm một chút.


Và rồi… cuối cùng thì ngày hẹn hò của Hàn Duy Thần và Nhã Lam cũng đến.


Buổi hẹn đầu tiên sau bao ngày chờ đợi.


Nhã Lam không muốn điều gì quá cầu kỳ, hoa mỹ. Cô chỉ muốn một buổi picnic thật bình dị, gần gũi với thiên nhiên. Được ở bên cạnh anh, được cùng nhau tận hưởng không khí trong lành, bình yên — như thế đã là hạnh phúc đủ đầy.


Dù bận trăm công nghìn việc, Hàn Duy Thần vẫn gật đầu đồng ý với cô không một chút chần chừ.


Dạo gần đây, Hàn Duy Thần thường xuyên phải đi công tác. Nhã Lam biết rất rõ, là do trước kia anh đã gác lại mọi việc chỉ để ở bên cô, để bảo vệ cô, để giúp cô vượt qua tất cả khó khăn.


Giờ đây, công việc chất đống như núi — cũng là điều dễ hiểu.


Nhã Lam nhìn thấy anh bận rộn đến vậy, trong lòng không khỏi áy náy. Cô thầm tự nhủ:


“Chỉ mong buổi đi chơi ngày mai… sẽ khiến anh có chút thời gian thư giãn, quên đi áp lực, chỉ còn lại em và anh – giữa khoảng trời bình yên ấy…”


Hôm qua Hàn Duy Thần vừa từ chuyến công tác dài ngày trở về. Vậy mà hôm nay, anh đã có mặt trước cửa nhà Nhã Lam từ rất sớm, với ý định thực hiện lời hẹn đưa cô đi chơi. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt phờ phạc và đôi mắt thâm quầng của anh, Nhã Lam không khỏi xót xa.


Cô khẽ kéo tay anh:


“Anh vào nhà với em một lát được không?”

NovelBum, 21/04/2025 16:01:39

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện