Hàn Duy Thần thoáng sững người, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao vậy? Em không khỏe à?”
Nhã Lam khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Không phải em. Là anh mới đúng. Hay là hôm nay mình không đi nữa nhé?”
Hàn Duy Thần cau mày:
“Tại sao? Em thay đổi ý định à?”
“Không phải… chỉ là…” – Cô kéo anh vào phòng khách, đẩy nhẹ vai anh xuống ghế sofa, “Anh nhìn gương mặt mình đi, quầng thâm mắt y như… gấu trúc vậy đó. Trông thế này thì còn sức đâu mà đi chơi nữa.”
“Anh không sao thật mà.”
“Không sao? Vậy từ khi nào người đẹp trai nhất Hưng Thịnh lại trở nên kém sắc thế này?” – Cô híp mắt trêu chọc. “Anh không đẹp trai nữa thì em… chia tay đó nha.”
Hàn Duy Thần bật cười:
“Vậy ra em yêu anh vì gương mặt à?”
“Ừ thì… cũng một phần. Nhưng quan trọng là em không muốn thấy anh gắng gượng. Thôi nào, hôm nay là ngày nghỉ của anh. Nằm xuống đi, em mát xa cho.**”
Hàn Duy Thần nghe vậy liền ngoan ngoãn ngả lưng xuống ghế. Nhã Lam lấy tay xoa nhẹ lên thái dương anh, giọng thì thầm:
“Dạo này anh bận lắm đúng không? Có phải vì chuyện của em lần trước mà công việc dồn lại nhiều như vậy không?”
Nghe vậy, Hàn Duy Thần bật dậy như phản xạ, định giải thích thì bị cô đè lại:
“Nằm yên nào. Không được nói dối.”
“Anh không lừa em đâu. Chỉ là công ty gần đây có nhiều dự án thôi, không liên quan gì đến em hết.”
Dù anh nói vậy, Nhã Lam vẫn thừa biết lý do thật sự. Cũng như anh trai cô – Lưu Trương – thời gian trước đã phải gác mọi việc ở công ty để quay về chăm lo cho cô. Còn anh... cũng vậy. Tất cả đều vì cô.
Hàn Duy Thần bỗng cười, nửa đùa nửa thật:
“Mà anh nghĩ kỹ rồi, thật ra là do Lưu Trương với Trần Hưng phản bội anh trước. Rõ ràng ban đầu cả ba thề thốt ‘cùng nhau đưa Hưng Thịnh [đinh lển] cao’ mà giờ thì một người quay về làm tổng giám đốc Thụy Hòa, người còn lại thì chạy theo đam mê làm bác sĩ. Để mình anh gánh team như siêu nhân vậy đó.”
Anh kể mà chẳng giấu nổi vẻ hờn dỗi.
“Lưu Trương thì còn đỡ. Nhưng Trần Hưng, rõ ràng công việc ở bệnh viện cũng không đến mức bận rộn, mà cứ lơ Hưng Thịnh như kẻ vô hình. Đúng là tên bỏ của chạy lấy người.”
Nhã Lam vừa mát xa cho anh vừa bật cười không dứt. Lâu lắm rồi cô mới thấy một Hàn Duy Thần… bình thường như thế. Không phải tổng giám đốc nghiêm nghị, không phải người đàn ông sắc bén trên thương trường – mà chỉ đơn giản là một người đàn ông đang than phiền vì bị bạn bè bỏ rơi.
Nhưng có lẽ chính lúc này, anh mới thực sự được là chính mình.
Từ nhỏ, Hàn Duy Thần đã sống trong một gia đình lớn đầy áp lực. Ngoại trừ ông nội và ba mẹ, những người còn lại trong nhà chưa bao giờ dành cho anh ánh mắt thân thiện. Có chăng chỉ là sự ganh ghét, đố kị vì ông nội thương anh hơn những người khác.
Năm cấp ba, Hàn Duy Thần đã xin chuyển ra ngoài sống riêng. Sống tự do thật đó… nhưng cũng cô đơn vô cùng.
Dù sau này có kết bạn với Lưu Trương và Trần Hưng, nhưng anh vẫn không thể nào mở lòng hoàn toàn. Có những điều anh chẳng thể nói với ai – không với ba mẹ, không với bạn bè.
Anh từng nghĩ, có lẽ suốt cuộc đời mình sẽ sống như thế – cô đơn, tự lập, chẳng thuộc về ai.
Cho đến cái đêm định mệnh năm đó…
Đêm mà anh ôm một cô gái lạ trong vòng tay – và nhận ra mình chưa từng cảm thấy bình yên đến thế.
Hàn Duy Thần đưa tay nắm lấy tay Nhã Lam, rồi nhẹ nhàng đặt tay cô lên má mình. Cảm giác ấm áp ấy như thấm vào tận tim.
“Có lẽ… anh chỉ cần như thế này là đủ rồi.” – Anh nghĩ.
Không ồn ào, không xa hoa, không bon chen.
Chỉ cần một cô gái nhỏ như thế, đặt tay lên má anh, xoa nhẹ lên trán anh, dịu dàng nói:
“Em ở đây rồi.”
Sáng hôm sau, Hàn Duy Thần lại phải tiếp tục đi công tác. Nhã Lam đưa anh ra tận sân bay. Sau khi tiễn anh đi, cô tiện đường ghé qua cửa hàng của Lâm Hạ Yên.
Lâm Hạ Yên là em dâu của Trần Hưng, vợ của Trần Chinh – cậu em trai mà Trần Hưng hay nhắc đến. Cô là một người phụ nữ độc lập, tự mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Dù xuất thân không khá giả, gia đình lại sớm gặp biến cố khiến cô mất cả cha lẫn mẹ, Hạ Yên vẫn nỗ lực không ngừng để có được cửa hàng thời trang riêng của mình giữa thành phố đông đúc này.
Người ta đồn rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Trần Chinh vốn không mấy êm đềm. Ngay đêm tân hôn, anh ta đã bỏ đi, để lại cô một mình đến tận hôm sau. Nhã Lam nghĩ Hạ Yên là kiểu con gái hiểu chuyện, dễ thương nhưng cũng rất đáng thương.
Cửa hàng của Hạ Yên không lớn, nhưng vô cùng bắt mắt. Những mẫu thiết kế độc đáo, tinh tế được bày biện gọn gàng. Ngay khi bước vào, Nhã Lam đã bị thu hút.
Trong cửa hàng lúc ấy đang có một người đàn ông trò chuyện cùng Hạ Yên. Vừa thấy Nhã Lam bước vào, cô nhanh chóng tiến lại chào hỏi:
“Chị Nhã Lam đến chơi sao?”
Nhã Lam cười nhẹ: “Chị đang định mua vài món quần áo nên tiện thể ghé qua cửa hàng em để ủng hộ.”
Hạ Yên cười xua tay: “Trời ơi, ủng hộ gì chứ. Chị cứ xem đi, mẫu nào thích thì lấy luôn. Xem như quà em tặng. Toàn bộ đồ trong này đều là thiết kế riêng, hàng độc không dung hàng đâu.”
“Thật sao? Tất cả đều là hàng thiết kế?”
“Đúng thế. Em hợp tác riêng với một bạn designer, chỉ hai người bọn em làm thôi. Mỗi mẫu chỉ một chiếc. Chị sẽ không tìm thấy nó ở bất kỳ đâu khác đâu.”
“Chị thấy đúng là lạ thật. Từ nãy giờ nhìn đâu cũng thấy cuốn mắt.” – Nhã Lam cười. “Nhưng mà… thế thì chị lại càng không thể nhận không rồi.”
“Thôi mà chị. Cứ xem em như người bán bình thường là được rồi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra phía quầy. Người đàn ông kia vẫn đứng ở đó, Hạ Yên liền giới thiệu:
“À, đây là Triệu Việt – bạn đại học của em. Còn chị ấy là Lưu Nhã Lam.”
Triệu Việt gật đầu lịch thiệp: “Là Nhã Lam của Lưu gia sao? Rất hân hạnh được gặp cô.”
Nhã Lam hơi sững lại, nhận ra cái tên này nghe rất quen.
“Triệu Việt… chẳng phải là CEO trẻ tuổi vừa được mời từ nước ngoài về của công ty BG sao?”
Triệu Việt hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Không ngờ mình lại được cô Lưu đây nhớ đến. Vinh hạnh quá.”
Hai người bắt tay nhau như thể là đối tác thương trường, làm không khí thoáng chốc trở nên trang trọng.
Hạ Yên phá tan sự nghiêm túc ấy bằng giọng trêu chọc: “Mọi người làm gì mà nghiêm trọng thế chứ. Đây là tiệm quần áo chứ có phải văn phòng đâu.”
Nói rồi cô kéo tay Nhã Lam đi dạo quanh cửa hàng, để Triệu Việt ở lại xem vài mẫu khác.
Đúng như lời Hạ Yên nói, mỗi mẫu trong tiệm đều độc lạ. Và khi ánh mắt Nhã Lam dừng lại ở một chiếc váy vàng nhạt được treo trên cao, cô đã bị nó hút hồn.
“Chiếc này xinh thật…” – cô khẽ thốt lên, rồi đưa tay định trèo lên thang lấy.
Hạ Yên vội ngăn lại: “Chị mặc váy thì lấy thế nào được. Để em.”
Vừa thấy Hạ Yên bước lên, Triệu Việt liền cau mày:
“Cậu là con gái, đứng lên đó nguy hiểm lắm. Để tớ làm.”
“Không sao đâu, tớ quen rồi.”
“Nhưng…”
“Không sao mà.” – Hạ Yên cười, tiếp tục trèo lên.
Nhưng đúng lúc vừa chạm vào chiếc váy thì chiếc thang bị lệch. Hạ Yên ngã xuống – Nhã Lam giật mình la khẽ, còn Triệu Việt thì lập tức lao đến đỡ cô.
May mà kịp.
Triệu Việt thở phào: “Tớ đã nói rồi, lần sau tớ mua cho cậu cái ghế chuyên dụng. Cứ trèo thang như thế này không ổn đâu.”
Nhã Lam cũng phụ họa: “Em thấy cậu ấy nói đúng đấy. Nhỡ có chuyện thì sao?”
Hạ Yên chỉ biết cười gượng, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Chuyện gì còn làm mình sợ được nữa đâu…”
Ngay lúc đó, Nhã Lam vô tình liếc ra phía cửa và bắt gặp một bóng người quen thuộc rời đi.
“Trần Chinh?” – cô buột miệng.
Hạ Yên sững người: “Anh ấy đến sao?”
Rồi cô khẽ mỉm cười, giọng trầm xuống: “Làm gì có chuyện đó chứ…”
Nhã Lam lặng thinh một lát rồi khẽ nói: “Có lẽ chị nhìn nhầm.”
Không khí chùng xuống trong chốc lát, rồi mọi chuyện lại trở về như cũ.
Lúc Nhã Lam chuẩn bị ra về, Hạ Yên đề nghị để Triệu Việt đưa cô về. Nhưng Nhã Lam nhẹ nhàng từ chối.
Mấy ngày sau, Nhã Lam thường xuyên lui tới cửa hàng của Hạ Yên, chỉ để trò chuyện, Gi*t thời gian và lấp đầy những khoảng trống trong lòng mình. Vậy nhưng, cô không ngờ rằng… một buổi chiều nọ, khi vừa trở về nhà, trước cửa đã có một người đứng đợi. Là Cố Thế Kỳ.
Như một phản xạ, Nhã Lam lướt thẳng qua hắn mà không hề dừng lại. Cô vốn dĩ không muốn dây dưa thêm bất kỳ điều gì với người đàn ông này nữa. Nhưng bàn tay hắn đã nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Cố Thế Kỳ, buông ra.”
“Nhã Lam, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Tôi không muốn nghe.” – Giọng cô dứt khoát, ánh mắt đầy xa cách.
Thế nhưng… chỉ một câu nói tiếp theo của hắn đã khiến bước chân cô khựng lại.
“Chuyện này… liên quan đến cái chết của ba mẹ nuôi em.”
Trái tim Nhã Lam như thắt lại.
Cái gì?
Cố Thế Kỳ nhìn vào đôi mắt chấn động của cô, lạnh lùng lên tiếng:
“Người đứng sau vụ tai nạn năm đó… chính là Hàn Duy Thần.”
Câu nói ấy rơi xuống như một quả bom nổ tung trong đầu Nhã Lam. Cô không dám tin vào tai mình. Như thể vừa nghe thấy một thứ vô lý nhất trên đời, cô cười khẽ, run rẩy hỏi lại:
“Anh vừa nói gì cơ?”
“Hàn Duy Thần... chính là người gây ra cái chết của cô chú.”
Cả cơ thể Nhã Lam chao đảo. Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Tên điên… anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Nói rồi, cô mở cửa đi thẳng vào nhà, không buồn ngoảnh lại. Cánh cửa khép lại, cũng là lúc hai chân cô mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống sàn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những lời của Cố Thế Kỳ… làm sao có thể là sự thật?
Không thể nào. Không thể là Hàn Duy Thần… Anh ấy làm sao có thể…
Bên ngoài, Cố Thế Kỳ vẫn không bỏ cuộc. Giọng nói hắn vọng vào, như những mũi kim đâm thẳng vào đầu Nhã Lam:
“Nhã Lam, em phải tin anh. Hàn Duy Thần là một kẻ rất nguy hiểm. Vụ tai nạn năm đó, em chẳng thấy có điều gì bất thường sao?”
“Em từng nói với anh, em không tin việc ba nuôi em dùng chất K**h th**h. Em nhờ anh điều tra, em còn nhớ không?”
Đúng rồi… Khi đó, mọi thứ đều rất bất thường. Cảnh sát kết luận tai nạn là do ba cô sử dụng chất K**h th**h khiến tâm thần không ổn định. Nhưng Nhã Lam biết… ba cô không bao giờ dùng những thứ đó. Cô đã từng năn nỉ Cố Thế Kỳ điều tra, nhưng nhiều năm qua hắn vẫn im lặng… cho đến hôm nay.
“Em biết không?” – Giọng hắn càng lúc càng lạnh – “Hàn Duy Thần đã biết trước em là em gái của Lưu Trương. Hắn tiếp cận em, tạo nên buổi tối đó... tất cả đều có mục đích.”
“Em nghĩ hắn yêu em thật sao? Hắn chỉ đang lợi dụng em như một con tốt để tiếp cận Lưu gia thôi!”
“Còn anh… dù ban đầu cũng có ý đồ. Nhưng anh chưa từng làm hại em. Anh thật lòng yêu em, Nhã Lam.”
Trong phòng, đôi vai Nhã Lam run lên. Từng lời hắn nói như lưỡi dao cứa vào lòng. Cô bị giằng xé. Cô muốn tin Hàn Duy Thần. Cô đã tin tưởng anh, đã giao cả trái tim cho anh. Nhưng…
“Cô quen Hàn Duy Thần được bao lâu rồi? Vài tháng? Còn tôi... tôi đã ở bên cô suốt bao nhiêu năm cơ chứ…”
Tiếng nói cứ thế lặp lại, quanh quẩn trong đầu cô.
Tay ôm lấy đầu, Nhã Lam rơi nước mắt. Những ký ức, những khoảnh khắc cô từng có cùng ba mẹ nuôi, rồi khoảnh khắc họ rời xa cô trong một vụ tai nạn “vô lý”, xen lẫn những hình ảnh của Hàn Duy Thần — người đã ở bên cô khi cô tuyệt vọng nhất, người mà cô đã chọn để dựa vào…
Không… không thể nào.
Hàn Duy Thần không thể là hung thủ. Không thể là anh.
Nhưng nếu như… là thật thì sao?
Nếu… tất cả chỉ là một ván cờ? Và cô, chỉ là con tốt thí mạng trong bàn cờ đó?
Cả thế giới như sụp đổ. Trái tim Nhã Lam nghẹt thở. Cô không biết phải tin ai nữa. Cô thật sự không muốn tin bất kỳ điều gì thêm nữa.
Đến tối.
Hàn Duy Thần vẫn giữ thói quen như thường ngày, gọi điện cho Nhã Lam. Nhưng lạ thay, gọi bao nhiêu lần… vẫn chỉ là những hồi chuông vô vọng. Không ai bắt máy.
Lo lắng dâng lên trong lòng, anh nhắn một tin cho cô:
“Nhã Lam, em sao vậy? Sao lại không nghe máy?”
Phải một lúc lâu sau, anh mới nhận được hồi âm:
“Em hơi mệt.”
Anh vội vàng nhắn lại:
“Em bị ốm sao? Để anh gọi cho Lưu Trương đến.”
“Không cần phiền như vậy đâu. Em nghỉ ngơi là được rồi. Đến mai là ổn thôi.”
“Vậy em nghỉ đi. Anh sẽ thu xếp để về sớm.”
Tin nhắn chỉ hiện dòng chữ: [Đã xem]
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.