Sủng Em Cả Đời - Chương 21

Sủng Em Cả Đời - Cảm Động Đến Rơi Nước Mắt

Chi Mèo 21/04/2025 16:03:17

Cô nghĩ thấy cũng hợp lý. Dạo này không có việc gì gấp, hơn nữa, đổi gió một thời gian cũng tốt.


"Được rồi. Vậy anh cứ về nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta cùng đi."


"Quyết định vậy nhé." Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô trước khi rời đi. Nhã Lam tiễn anh ra cửa, rồi mới quay vào nhà.


Từ căn hộ bên cạnh, Cố Thế Kỳ đứng lặng nhìn sang, không thể tin vào mắt mình. Hai người bọn họ... làm sao vẫn có thể bên nhau?


Tại Mỹ.


Ngay khi máy bay vừa hạ cánh, Hàn Duy Thần và Nhã Lam đã thấy Thanh Trí đứng chờ sẵn. Vừa thấy sếp mình, Thanh Trí như bắt được vàng, nhanh chóng chạy lại.


"Tổng giám đốc, cuối cùng anh cũng quay về rồi. Tôi sắp hết chịu nổi rồi đấy."


"Chuyện bên Mirabel vẫn chưa giải quyết xong à?"


"Bên đó nhất quyết đòi gặp trực tiếp anh thì mới đồng ý ký thỏa thuận. Họ còn nói nếu trong hôm nay anh không đến thì cô ấy sẽ bay về Pháp."


"Không lẽ từ hôm qua tới giờ cậu vẫn chưa thuyết phục được cô ấy?"


"Haiz… tôi đã cố hết sức rồi. Nhưng cô ta khăng khăng đòi gặp riêng anh để trao đổi điều gì đó. Sếp biết mà, bình thường mấy chuyện thế này tôi xử được, nhưng vụ này... Tôi chịu."


"Được rồi. Cậu sắp xếp hẹn bên đó đi. Lát nữa chúng ta qua đó."


Thanh Trí nghe vậy liền nhanh nhẹn xách hành lý, đưa cả hai ra xe. Nhã Lam đi bên cạnh, nhẹ nhàng nói:


"Xin lỗi anh, trợ lý Thanh. Vì em mà công việc của anh mới bị ảnh hưởng thế này."


"Sao cô lại nói vậy chứ. Chuyện của cô là chuyện khẩn cấp. Tôi hiểu mà. Tất cả là do phía Mirabel quá rắc rối. Bình thường một mình tôi vẫn xử lý ổn. Cô đừng lo lắng gì hết."


Nhã Lam nghe vậy chỉ mỉm cười gượng. Nguy hiểm sao? Rõ ràng là Hàn Duy Thần viện cớ để về, bây giờ Thanh Trí còn nói vậy khiến cô càng tin chắc... anh ấy đã dùng “chiêu” rồi.


Cả quãng đường, chỉ có Hàn Duy Thần và Thanh Trí trao đổi công việc, còn Nhã Lam thì im lặng. Do không ngủ được trên máy bay nên hiện tại cô cũng khá mệt, chẳng còn nhiều sức để trò chuyện nữa.


Về đến khách sạn, anh quay sang nói với cô:


"Lúc nãy em không ngủ được, giờ cứ nghỉ đi nhé. Anh đi một chút rồi về. Em có muốn ăn gì trước khi ngủ không? Anh gọi phục vụ phòng cho."


"Thôi, em không ăn đâu. Em tính tắm rửa xong là đi ngủ luôn. Mắt em mở không nổi nữa rồi."


Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều:


"Vậy ngủ sớm đi nhé. Chiều anh quay về, hai đứa mình đi ăn tối."


"Vâng. Anh lo công việc đi."


Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi cùng Thanh Trí rời đi.


Nhã Lam sau khi tắm xong, định lên giường chợp mắt thì điện thoại đổ chuông. Ban đầu cô nghĩ là Hàn Duy Thần gọi, nhưng nhìn lại, màn hình hiện cái tên không mong muốn—Cố Thế Kỳ. Tâm trạng cô khẽ trùng xuống. Ban đầu định không bắt máy, nhưng rồi lại muốn biết hắn định nói gì, nên cô vẫn nhấc máy.


"Alo?"


"Nhã Lam, em đang ở đâu vậy?"


"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến anh?"


"Em đang ở cùng Hàn Duy Thần phải không? Nhã Lam, em vẫn không tin lời anh sao? Hàn Duy Thần không đơn giản như em nghĩ. Em phải—"


"Xin lỗi, nếu anh gọi chỉ để nói mấy chuyện này, tôi sẽ tắt máy."


Không chờ hắn nói thêm, cô lập tức cúp máy.


Cô không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì từ Cố Thế Kỳ nữa. Thú thật, trước kia cô không ghét hắn đến mức đó. Nhưng kể từ sau những việc hắn gây ra, trong mắt cô, Cố Thế Kỳ chẳng khác nào một quả bom nổ chậm. Hắn có thể gây hại cho cô, cho người cô yêu, bất cứ lúc nào.


Nhã Lam ngả người lên giường. Vì mệt nên chỉ một lúc sau, cô đã dần chìm vào giấc ngủ.


Sau khi trở về phòng, Hàn Duy Thần thấy Nhã Lam đã ngủ say. Nhìn cô yên giấc như vậy, anh cũng không nỡ đánh thức. *** gile, vén nhẹ tay áo sơ mi lên, anh đi đến bên giường, dịu dàng đắp lại chăn cho cô rồi rời sang bàn làm việc.


Vừa bật máy tính lên thì Trần Hưng gọi facetime đến.


"Cậu quay lại Mỹ rồi sao?"


"Ừ, vừa về trưa nay."


"Sao rồi? Nhã Lam gặp chuyện gì à?"


"Vẫn là chuyện ba mẹ nuôi cô ấy." Hàn Duy Thần đưa tay day nhẹ thái dương, vẻ mặt mệt mỏi khi tựa vào lưng ghế. "Cố Thế Kỳ nói với cô ấy rằng tôi là người đứng sau vụ việc, nên Nhã Lam mới phản ứng như vậy."


Bên kia màn hình, Trần Hưng thoáng giật mình, ngạc nhiên hỏi lại:


"Hắn ta dám nói cậu là người chủ mưu sao?"


"Ừ."


"Đúng là... Tên này cũng gan thật đấy. Chuyện như vậy mà cũng dám dựng lên?"


"Thật ra... tôi nghĩ hắn biết điều gì đó. Không hẳn là hoàn toàn bịa đặt. Có thể những suy đoán trước đây của chúng ta là đúng."


"À, phải rồi. Vụ việc đó sắp có kết quả rồi. Sẽ sớm rõ chân tướng thôi. Cậu đừng quá căng thẳng."


Hàn Duy Thần khẽ gật đầu. Chỉ khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, anh mới có thể đưa ra lời giải thích đủ thuyết phục dành cho cô. Dù Nhã Lam nói tin anh, nhưng trong lòng anh biết, cô vẫn còn do dự. Chỉ khi có chứng cứ rõ ràng, họ mới có thể quay trở lại như trước kia.


"Thôi nhé, tôi đi xem Hạ Yên thế nào."


"Sao vậy? Em ấy gặp chuyện à?"


"Đừng nhắc nữa. Trần Chinh lại nói gì đó với em ấy, khiến cả tuần nay em ấy cứ ru rú trong cửa hàng, không chịu về nhà, cũng không về đây luôn. Hỏi tới thì toàn né tránh."


Hàn Duy Thần nhắc nhở:


"Tôi thấy cậu nên quan tâm em ấy nhiều hơn. Đừng để mọi chuyện đi quá xa đến mức không thể quay lại được."


"Tôi biết rồi. Cúp máy đây."


Cuộc gọi kết thúc, nhưng Hàn Duy Thần không nghỉ ngơi mà tiếp tục xem xét tài liệu trên máy.


Một lúc sau, khi liếc mắt về phía giường, anh phát hiện Nhã Lam đã tỉnh từ lúc nào, còn đang yên lặng nhìn về phía anh. Anh định đứng lên đi lại thì bất ngờ cô cất tiếng:


"Khoan đã. Anh giữ nguyên tư thế đó."


Anh hơi bất ngờ, tưởng cô muốn nói điều gì nghiêm túc nên không dám cử động. Nhưng ngay sau đó, cô lấy điện thoại ra, chụp liên tiếp mấy tấm. Nhìn thấy hành động của cô, anh không nhịn được bật cười.


Hàn Duy Thần bước đến bên giường, cốc nhẹ lên trán cô, nhẹ trách:


"Em dậy rồi sao không nói để anh đưa đi ăn tối?"


Cô làm bộ ngây thơ đáp:


"Tại em thấy cảnh tượng đó đẹp quá, không nỡ phá hỏng. Lần đầu tiên thấy anh trong hình tượng này đấy."


Anh bật cười, hỏi lại:


"Vậy sao? Cảm giác thế nào?"


Nhã Lam giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nháy mắt tinh nghịch:


"Vô cùng quyến rũ."


Câu trả lời của cô khiến anh cười vang. Cô gái nhỏ này đúng là chẳng bao giờ chịu thua.


Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Nhã Lam bước ra thì thấy Hàn Duy Thần vẫn đang chăm chú làm việc. Cô nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy anh.


"Anh vẫn còn bận sao?"


"Không sao, anh cũng sắp xong rồi. Em muốn ăn gì nào?"


"Hay mình gọi phục vụ phòng luôn đi anh."


Nghe cô nói vậy, Hàn Duy Thần quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:


"Sao thế?"


"Anh vẫn còn bận công việc mà. Mình gọi phục vụ phòng cho tiện."


"Công việc thì làm sau cũng được." Anh khẽ bật cười.


"Hơn nữa em cũng còn hơi mệt, không muốn đi đâu."


"Vậy được rồi. Nghe theo em vậy. Ngày mai anh sẽ bù cho em."


Hai người gọi đồ ăn lên phòng rồi cùng nhau dùng bữa tối. Đối với họ, có lẽ như vậy là đủ. Không cần một bữa tối xa hoa trong nhà hàng sang trọng, chỉ cần có nhau bên cạnh, cùng chia sẻ một bữa cơm ấm áp là đủ đầy rồi.


Khi đang ăn, Nhã Lam chợt hỏi:


"À đúng rồi, việc với bên Mirabel sao rồi? Mọi chuyện ổn cả chứ anh?"


"Bên đó cũng không quá phức tạp đâu. Thật ra Mirabel chỉ đưa ra một điều kiện nhỏ thôi."


"Điều kiện?" Cô khẽ cau mày. "Cô ấy có gây khó dễ cho anh không?"


Hàn Duy Thần đặt đũa xuống, uống một ngụm nước rồi mỉm cười:


"Thật ra cũng chẳng phải điều kiện gì lớn. Hợp đồng đã được chuẩn bị rất hoàn hảo rồi. Chỉ là Mirabel muốn... số điện thoại của Thanh Trí nên mới làm khó một chút."


Nhã Lam vừa ăn vừa ngạc nhiên tròn mắt:


"Cô ấy có ý với trợ lý Thanh Trí sao?"


"Hiện tại thì chỉ mới có chút hứng thú thôi. Sau này nếu có tiến triển tốt thì cũng là chuyện đáng mừng."


"Vậy... chẳng lẽ anh thật sự đưa số của trợ lý Thanh cho cô ấy rồi sao?"


Tối hôm đó, tại Lạc Hồng Pub.


Cố Thế Kỳ vừa bàn xong công việc, đang bước ra thì vô tình va phải một người. Người đó dường như đã say, không phản ứng gì nhiều. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thử:


"Hàn Duy Long?"


Tưởng ai, hóa ra là cậu chủ nhà họ Hàn – Hàn Duy Long. Cố Thế Kỳ mỉm cười, đưa tay đỡ lấy người đàn ông đang loạng choạng kia.


"Thật không ngờ lại gặp anh ở đây."


Hàn Duy Long nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt có phần không thiện cảm:


"Anh là..."


"Tôi là Cố Thế Kỳ."


"À..." Hàn Duy Long bỗng nhiên nhếch môi cười chế giễu, tay chỉ vào hắn:


"Anh chính là cái tên bị Hàn Duy Thần chơi một vố phải không?"


Bị nói như vậy, đương nhiên Cố Thế Kỳ không thể giữ được vẻ bình thản, nhưng vẫn cố giữ gương mặt điềm đạm, mỉm cười gượng gạo:


"Đúng vậy. Khiến anh chê cười rồi."


"Anh cũng xui thật đấy, lại để cho Hàn Duy Thần nắm được điểm yếu như thế."


Cố Thế Kỳ vẫn giữ nụ cười lịch thiệp.


"Xem ra anh đã uống hơi nhiều rồi. Có cần tôi giúp vào trong không?"


Hàn Duy Long khoát tay, tỏ ý từ chối:


"Có chuyện gì thì nói thẳng. Tôi không thích vòng vo."


"Anh đúng là người thẳng tính. Vậy tôi cũng không vòng vèo nữa. Tôi có một chuyện muốn bàn với anh. Nếu anh cảm thấy có hứng thú thì chúng ta hẹn gặp vào dịp khác để nói kỹ hơn."


"Cũng được. Khi nào tôi có thời gian sẽ liên hệ lại."


"Vậy nhé. Mong sớm gặp lại."


Hàn Duy Long khẽ gật đầu, rồi đi thẳng về phía phòng riêng. Khi bóng dáng hắn khuất dần trong hành lang, khóe môi anh ta bất giác nhếch lên, mang theo một tia cười lạnh: “Sắp có chuyện hay rồi đây.”


Cố Thế Kỳ bước ra xe. Vừa ngồi vào trong, một tên đàn em quay sang hỏi:


"Sao lúc nãy anh lại tỏ ra thận trọng với Hàn Duy Long như vậy? Chúng ta đâu cần gì đến anh ta?"


Hắn liếc nhìn tên đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ xem thường:


"Mày không hiểu gì cả. Nếu Hàn Duy Long nghiêng về phía chúng ta, việc đối phó với Hàn Duy Thần sẽ dễ thở hơn nhiều."


Từ lâu, hắn đã nghe nói mối quan hệ trong nội bộ nhà họ Hàn vốn không hề êm ấm, đặc biệt là giữa Hàn Duy Thần và em họ của anh – Hàn Duy Long. Cả hai được ví như nước với lửa, chưa bao giờ hòa thuận.


Hàn Duy Thần từ nhỏ đã là người nổi bật, thông minh xuất chúng, luôn là tâm điểm trong mắt người lớn. Ngược lại, tuy Hàn Duy Long cũng có năng lực nhưng xét về mọi mặt, hắn vẫn thua kém người anh họ của mình. Bởi thế, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị đem ra so sánh, khiến lòng tự tôn của hắn bị tổn thương. Dần dà, sự ganh ghét ấy lớn lên thành sự khó chịu mỗi khi đối mặt với Hàn Duy Thần.


Không chỉ vậy, trong khi mối quan hệ của Hàn Duy Long với những người anh em họ hàng khác không đến nỗi nào, thì hai cái tên mà hắn tránh tiếp xúc nhất lại chính là Hàn Duy Thần và Lưu Trương.


Cố Thế Kỳ nghĩ, nếu cả hai đều xem Hàn Duy Thần là cái gai trong mắt, thì tại sao không liên kết lại? Có được sự hỗ trợ từ Hàn Duy Long, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao? Ý tưởng này, xem ra cũng đáng để thử.


Cố Thế Kỳ trở về nhà. Đang làm việc trong phòng, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.


"Vào đi."


Một tên đàn em bước vào.


"Đại ca."

NovelBum, 21/04/2025 16:03:17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện