Sủng Em Cả Đời - Chương 22

Sủng Em Cả Đời - Cảm Động Đến Rơi Nước Mắt

Chi Mèo 21/04/2025 16:03:42

Cố Thế Kỳ vẫn chăm chú vào màn hình, tay không ngừng gõ bàn phím:


"Lưu Nhã Lam dạo này thế nào?"


"Hôm nay cô ấy cùng Hàn Duy Thần đã về nước rồi ạ."


Ngón tay hắn khựng lại trong giây lát.


"Về rồi?"


"Vâng. Vừa xuống máy bay là hai người đã đi thẳng đến bệnh viện."


Nghe vậy, ánh mắt Cố Thế Kỳ lập tức đổi sắc, long ng** khẽ rung lên từng nhịp gấp gáp.


"Nhã Lam... Cô ấy bị gì sao?"


"Không phải đâu ạ. Hai người họ đến thăm cô Đường Hạ Miên."


Nghe vậy, hắn khẽ thở ra nhẹ nhõm. Không phải cô gặp chuyện là tốt rồi.


"Thăm Đường Hạ Miên? Là con gái của ông Đường Sang?"


"Vâng. Nghe nói cô ấy đã tự tử nhưng không thành. Mấy ngày trước, Lưu Trương cũng bay về nước, thường xuyên lui tới bệnh viện để chăm sóc cho cô ấy."


Ánh mắt hắn ánh lên vẻ tò mò. Tự tử bất thành, lại có liên quan đến Lưu Trương...?


Cố Thế Kỳ chắp tay suy ngẫm, khóe môi khẽ nhếch lên. Dường như trong đầu hắn đã nảy ra điều gì đó.


Hắn ra hiệu cho tên đàn em lui ra, người kia lập tức cúi đầu rồi rời khỏi phòng.


Ngồi một mình trong căn phòng yên tĩnh, Cố Thế Kỳ vân vê cây 乃út trong tay, ánh mắt sâu thẳm lướt qua những cái tên vừa mới ghép nối trong đầu:


"Đường Hạ Miên, Hàn Duy Long, Lưu Trương, Hàn Duy Thần, Lưu Nhã Lam... Mối quan hệ này, càng ngày càng thú vị rồi đây."


Một lát sau, một tên đàn em khác bước vào. Lúc này, Cố Thế Kỳ đang cầm trên tay tấm hình chụp cùng Lưu Nhã Lam lúc trước. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt tươi cười đầy rạng rỡ của cô. Ánh mắt cô khi ấy rạng ngời niềm vui, khiến khóe môi hắn cũng bất giác khẽ cong lên.


"Cố Tổng."


Nghe thấy giọng nói vang lên phía sau, hắn lập tức thu lại nụ cười, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Hắn quay đầu lại, ánh mắt vô cảm.


"Nói đi."


"Cô Nhã Lam trong suốt thời gian ở Mỹ đã ở chung phòng khách sạn với Hàn Duy Thần. Ngoài ra, cô ấy cũng từ chối toàn bộ những món quà mà anh dặn tôi giao đến."


"Tất cả?" – giọng hắn trầm xuống.


"Vâng. Không một món nào được nhận."


"Ra ngoài đi."


Người nọ lập tức cúi đầu, rút lui khỏi phòng. Không khí trong phòng lại chìm vào im lặng. Cố Thế Kỳ khẽ nhắm mắt, tựa người vào ghế, trầm ngâm. Rõ ràng, Nhã Lam đang cố gắng tạo khoảng cách với hắn – càng xa càng tốt. Cô không còn muốn bất cứ sự liên hệ nào với hắn nữa, không một lời hỏi thăm, không một phản hồi.


Càng khiến hắn bận tâm hơn, chính là việc cô và Hàn Duy Thần dường như đã trở lại như trước. Chuyện này... thật khó tin. Hôm đó, hắn tận mắt chứng kiến cảnh hai người đứng nói chuyện trước cửa nhà. Khi ấy, sắc mặt Nhã Lam không hề cho thấy chút gì gọi là tha thứ. Vậy mà chỉ sau một đêm, bầu không khí giữa họ lại trở nên nhẹ nhàng, thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhã Lam còn tiễn Hàn Duy Thần ra về với nụ cười dịu dàng ấy... tất cả như một cú tát mạnh giáng thẳng vào lòng kiêu ngạo của hắn.


Cố Thế Kỳ không thể hiểu nổi, rốt cuộc Hàn Duy Thần đã nói gì, đã làm gì để khiến cô buông bỏ đề phòng nhanh đến vậy? Hắn biết rõ Nhã Lam là người rất cố chấp, nhất là khi liên quan đến cái chết của ba mẹ nuôi. Dù hàng xóm có ra sức khuyên nhủ, dù cảnh sát đưa ra đủ bằng chứng kết luận là tai nạn, thì cô vẫn một mực không tin. Cô luôn tin rằng đằng sau chuyện đó có điều bất thường.


Vậy thì... Hàn Duy Thần đã làm thế nào? Cách duy nhất để thay đổi suy nghĩ của cô là đưa ra được chứng cứ thuyết phục rằng anh ta vô tội. Nếu quả thật như vậy, chẳng lẽ Hàn Duy Thần đã biết được hung thủ thật sự đứng sau mọi chuyện? Không... không thể nào! Nếu anh ta có bằng chứng thật, thì mọi chuyện đã bị vạch trần từ lâu rồi.


Không, chuyện chưa đến mức đó. Hắn vẫn còn thời gian. Mọi thứ vẫn nằm trong vòng kiểm soát.


Ánh mắt Cố Thế Kỳ dừng lại nơi tấm ảnh đặt trên bàn. Trong hình, nụ cười của Nhã Lam vẫn rạng rỡ như hôm nào. Trong đầu hắn vẫn vang vọng tiếng gọi đầy thân thiết ngày trước: “Anh Thế Kỳ...”


Giờ đây, thay vào đó chỉ còn những từ ngữ đầy xa cách: “Cố Thế Kỳ”, “Cố Tổng”...


Từ bao giờ khoảng cách ấy lại lớn đến vậy?


Hắn đưa tay chạm khẽ lên bức ảnh. Ánh mắt dần trở nên u tối hơn, chất chứa những xúc cảm hỗn loạn.


"Nhã Lam, em nhất định sẽ phải quay về bên anh..."


Chiều hôm sau, Cố Thế Kỳ nhận được thông báo từ trợ lý của Hàn Duy Long. Hai bên nhanh chóng sắp xếp gặp mặt. Sau màn chào hỏi xã giao, Hàn Duy Long liếc mắt nhìn Phùng Quang, đôi mắt ánh lên vẻ thú vị. Hắn nửa đùa nửa thật nói:


“Cố Tổng nên cẩn trọng với người bên cạnh mình hơn đấy.”


Nghe đến đây, bàn tay Phùng Quang bất giác siết nhẹ lại. Cảm giác như ánh mắt của Hàn Duy Long vừa rồi có thể nhìn thấu mọi bí mật trong lòng cậu. Người đàn ông này... không đơn giản.


Cố Thế Kỳ mỉm cười, giọng điềm nhiên đáp lại:


“Cậu Duy Long biết nói đùa thật đấy. Người của tôi, tôi có thể yên tâm tuyệt đối.”


“Vậy sao?” – Hàn Duy Long bật cười khẽ – “Tôi chỉ nói chơi thôi. Sao phải căng thẳng thế?”


Hắn quay sang liếc nhìn Phùng Quang lần nữa rồi cười cợt: “Cũng không tệ.”


Cố Thế Kỳ nhanh chóng lên tiếng:


“Chúng ta có thể vào thẳng vấn đề rồi chứ?”


“Khoan đã,” Hàn Duy Long giơ tay lên ngăn lại. “Trước khi bàn chuyện chính, tôi có một điều kiện.”


“Mời anh nói.”


“Tôi muốn chỉ có hai người chúng ta trò chuyện. Không ai khác được phép tham gia.”


Cố Thế Kỳ thoáng do dự. “Nhưng Phùng Quang là trợ lý của tôi. Tôi rất...”


Chưa để hắn nói dứt câu, Hàn Duy Long đã thẳng thừng cắt ngang:


“Người của anh, anh tin. Nhưng tôi thì không.”


Thấy đối phương kiên quyết, Cố Thế Kỳ đành nhượng bộ.


“Được rồi. Phùng Quang, cậu ra ngoài đợi đi.”


Dù không muốn, nhưng Phùng Quang cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cậu chỉ cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng.


“Mặc Đình, anh cũng ra ngoài.”


Trợ lý Mặc nghe lệnh liền nhanh chóng rút lui. Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người đàn ông – một cuộc đối thoại mập mờ, nơi âm mưu đang dần được định hình trong bóng tối.


Sau buổi gặp mặt, trên đường rời khỏi nhà hàng, Mặc Đình quay sang hỏi Hàn Duy Long với vẻ thắc mắc:


“Tổng giám đốc, cậu trợ lý kia có vấn đề gì sao? Lúc nãy tôi thấy ánh mắt của ngài khi nhìn cậu ta không giống bình thường.”


Hàn Duy Long bật cười nhẹ, ánh mắt cong cong đầy ẩn ý.


“Anh không nhận ra cậu ta sao?”


Mặc Đình nhíu mày, cố nhớ lại.


“Cậu ta là...?”


“Người của Triệu Duy.” – Hàn Duy Long hạ giọng, nói rõ từng chữ – “Người yêu của trợ lý bên phía Lưu Trương.”


Mặc Đình nghe đến đây thì sững người. “Là trợ lý của Lưu Tổng?”


“Giờ thì anh hiểu rồi chứ?”


Ánh mắt Hàn Duy Long nhìn về phía Phùng Quang – bóng dáng cậu đang dần khuất sau cánh cửa xe. Hắn khẽ cười. Có lẽ chính Phùng Quang cũng không ngờ rằng mình lại bị nhận ra. Cậu luôn cho rằng hắn – Hàn Duy Long – là kiểu người chẳng bao giờ để ý đến những người xung quanh. Hơn nữa, giữa họ vốn dĩ không hề có giao tình thì làm sao cậu lại lọt vào tầm mắt hắn được?


Nhưng tiếc rằng, Phùng Quang đã nhầm.


Hàn Duy Long không phải là người vô tâm. Những điều hắn để tâm đến, không ai hay biết được. Đặc biệt là những người có liên quan đến hai cái tên hắn ghét nhất: Lưu Trương và Hàn Duy Thần.


Phùng Quang tuy không dính dáng trực tiếp đến hai người đó, nhưng lại là người thân cận với Triệu Duy – trợ lý đắc lực của Lưu Trương. Thế là đủ để hắn ghi nhớ.


Nhìn theo xe Cố Thế Kỳ rời đi, Hàn Duy Long thầm nghĩ:


“Cố Thế Kỳ ơi là Cố Thế Kỳ... Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh luôn bị Hàn Duy Thần đè đầu cưỡi cổ. Nếu như anh có được một phần bản lĩnh và sự khôn ngoan như ông anh họ kia của tôi, thì có khi Cố Việt đã giao toàn bộ gia sản cho anh rồi. Đáng tiếc, với cái kiểu làm ăn mơ hồ và thiếu sắc sảo thế này mà cũng đòi đối đầu với Hàn Duy Thần sao? Quả là mơ mộng.”


Từ khi nghe nói về những vấn đề rắc rối xoay quanh Cố Thế Kỳ, Hàn Duy Long đã biết chắc chắn trong tổ chức của hắn có một kẻ tay trong. Mà người đó – không cần phải đoán – chính là “cậu người yêu nhỏ” của Triệu Duy. Vừa nãy chỉ cần quan sát phản ứng nhỏ nhất của Phùng Quang là hắn đã dám khẳng định.


Chỉ tiếc thay, Cố Thế Kỳ lại chẳng hề hay biết gì cả. Nhưng... đó không phải là việc hắn cần quan tâm.


Ngay từ khoảnh khắc Cố Thế Kỳ chủ động tiếp cận, Hàn Duy Long đã biết rõ mục đích là gì – lôi kéo đồng minh. Đáng tiếc, bọn họ không chung chí hướng. Mục tiêu không giống nhau, cách nghĩ cũng khác biệt. Muốn hợp tác với hắn ư? Đừng mơ.


Từ giây phút bước ra khỏi buổi gặp hôm nay, Hàn Duy Long đã xem như giữa họ chưa từng có cuộc trò chuyện nào.


Một tuần sau.


Đường Hạ Miên đã hồi phục và được xuất viện về nhà. Ngày cô rời viện, Nhã Lam và Hàn Duy Thần cũng đến giúp thu dọn hành lý. Sau khi tiễn Hạ Miên về, hai người cùng trở về nhà. Trên đường đi, họ trò chuyện khá nhiều.


"Anh... hình như đã biết lý do vì sao chị Hạ Miên lại làm vậy rồi đúng không?"


Hàn Duy Thần đang lái xe cũng phải khựng lại một chút vì câu hỏi ấy.


"Anh căng thẳng gì chứ. Em đâu bắt anh phải kể. Chỉ là em thấy chị ấy thật đáng thương... Không hiểu vì sao lại cứ cố níu giữ một cuộc hôn nhân mà bản thân chẳng có chút hạnh phúc nào."


Anh vẫn tập trung vào tay lái, giọng trầm thấp vang lên:


"Đôi khi, một khi con người đã vướng vào thứ gọi là tình yêu thì rất khó để phân biệt được đúng sai."


Nhã Lam ngả người tựa ra ghế, mắt nhìn xa xăm, khẽ thở dài:


"Tình yêu... có thể khiến con người ta khổ đến thế sao? Em không muốn mình trở nên giống chị ấy..."


Hàn Duy Thần mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô đầy cưng chiều:


"Em sẽ không như vậy đâu. Vì anh sẽ là người mang lại hạnh phúc cho em."


"Em cũng hy vọng mình không bị cuốn vào đau khổ như vậy. Mong là chị Hạ Miên sớm nhận ra sai lầm để thoát khỏi cơn ác mộng đó... Trước khi mọi thứ trở nên quá muộn."


"Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa. Trưa nay em muốn ăn gì?"


"Để em nghĩ xem... Em muốn ăn sườn xào chua ngọt do anh nấu."


"Vậy anh sẽ nấu cho em."


"Nếu anh đã có lòng thì em xin nhận vậy." Nhã Lam bật cười, khiến bầu không khí trong xe cũng nhẹ nhàng, ấm áp hơn.

NovelBum, 21/04/2025 16:03:42

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện