Không nghe được hồi âm từ bên cô khiến anh cảm thấy kì lạ.
"Nhã Lam?"
"Hàn Duy Thần, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau một thời gian đi."
"Cô Lưu, tôi có thể gọi cô là Nhã Lam không?"
Linh Sa mỉm cười nhìn Nhã Lam, nhưng ánh mắt cô ta dường như đang dò xét. Nhã Lam biết, cô ta đến đây là để xem tình hình của cô hiện tại như thế nào. Nhã Lam cũng không thể hiện rõ mọi chuyện ra nét mặt. Cô vừa rót nước vừa lịch sự đáp lại.
"Có lẽ chúng ta không thân quen đến thế. Cô Linh cứ gọi tôi là cô Lưu là được rồi."
Linh Sa hơi bất ngờ khi nghe được câu trả lời của cô. Nhưng cô ta cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Linh Sa bật cười.
"Cô Lưu cũng thẳng tính thật đấy."
"Tôi từ trước đến nay đều vậy. Để Cô Linh đây chê cười rồi."
"Đúng là có cá tính thật đấy."
Nhã Lam cũng ngừng tay, cô ngẩng mặt lên nhìn Linh Sa. Người phụ nữ này quả thật có một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo, khác xa với cô. Từng đường nét trên gương mặt của cô ta đều toát lên vẻ tự tin.
Quả là con nhà quyền quý, nhìn cách xưng hô, từng cử chỉ, hành động của Linh Sa thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy bản thân không xứng để nói chuyện với cô ta. Vậy nhưng điều đó không áp dụng với Nhã Lam. Bản thân cô cũng không hề thua kém Linh Sa. Hai người bọn họ mỗi người một vẻ. Linh Sa chính là biểu hiện của một người con gái chuẩn mực trong một gia đình quyền quý. Còn Nhã Lam lại mang dáng vẻ của một cô con gái mạnh mẽ, không quá yểu điệu thục nữ nhưng những hành động của cô rất đúng mực, không hề vượt quá khuôn phép.
Có lẽ chính sự khác biệt đó mới khiến cho cả hai người phụ nữ này có thể ngồi đối diện nói chuyện với nhau.
"Cô Linh đây, không biết bằng cách nào mà cô lại có được địa chỉ nhà tôi vậy?"
"Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Cô Lưu chắc cũng biết, tôi luôn có nhiều cách để tìm được thứ mình muốn."
"Vậy hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Linh Sa cầm lấy ly nước, chậm rãi uống một ngụm nhỏ rồi đáp:
"Cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi vừa về nước đã nghe nói Duy Thần có người bên cạnh rồi, thực sự khiến tôi bất ngờ."
"Việc anh ấy có người bên cạnh liên quan đến cô sao?"
Linh Sa nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Nhã Lam:
"Có lẽ cô chưa biết, nhưng trước kia Hàn Duy Thần từng hứa sẽ chờ tôi trở về. Bây giờ lại xuất hiện cô bên cạnh anh ấy, tôi thực sự có chút tò mò muốn biết người ấy như thế nào."
Nhã Lam bật cười lạnh lùng:
"Cô Linh thật biết nói đùa. Không phải trên báo chí cũng đã đăng tải rồi sao? Hơn nữa, hôm qua cô cũng đã nhìn thấy tôi rất rõ rồi còn gì."
Ngày hôm qua, khi Nhã Lam bước vào Strawberry, lúc cô nhìn thấy Hàn Duy Thần, thì Linh Sa cũng đã thấy cô. Cô ta thậm chí còn cố tình ôm lấy anh và hướng ánh mắt thách thức về phía cô. Ngay lúc ấy, Nhã Lam đã biết rõ, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản.
Linh Sa nghe vậy không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại, khóe môi còn cong lên đầy hứng thú:
"Hóa ra cô đã thấy cả rồi à? Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn, tuy sự thật có thể khiến cô khó chấp nhận, nhưng có lẽ cô nên hiểu rằng, Duy Thần với cô chẳng qua chỉ là nhất thời hứng thú hoặc chơi đùa mà thôi. Đến cuối cùng, người anh ấy thật sự cần bên cạnh vẫn sẽ là tôi."
"Tôi không biết những gì cô nói thật hay giả, nhưng điều tôi quan tâm không phải là lời nói từ cô. Nếu đó thật sự là sự thật, vậy thì chính miệng Hàn Duy Thần phải nói rõ với tôi. Mọi chuyện bắt đầu từ anh ấy thì cũng phải do chính anh ấy lên tiếng để kết thúc."
"Cô Lưu, cô đúng là rất cứng đầu."
"Chuyện này tôi tự biết, chính vì vậy mà tôi không cần cô thay anh ấy nói chuyện."
"Lưu Nhã Lam, không lẽ cô chưa từng nghĩ rằng bản thân cô chỉ là thế thân của tôi thôi sao? Đã là thế thân, tại sao cô còn cố chấp như vậy?"
Nhã Lam nghe vậy, không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Linh Sa, nói những lời này cô không thấy buồn cười sao? Cô thử nhìn lại mình rồi nhìn sang tôi xem, từ ngoại hình cho tới tính cách, hai chúng ta có điểm nào giống nhau không? Nếu nói tôi là bản sao của người khác, tôi có thể cân nhắc, nhưng nói tôi là bản sao của cô sao? Xin hỏi cô lấy đâu ra tự tin như vậy?"
Linh Sa bất ngờ trước phản ứng của Nhã Lam, nhất thời đứng hình không biết nên nói tiếp ra sao. Ban đầu cô ta vốn tưởng rằng khi nghe những lời này, Nhã Lam sẽ ít nhiều bị lung lay. Nhưng không, cô chẳng những không dao động mà còn trực tiếp phản bác lại ngay lập tức, không chút do dự.
Mất một lúc lâu, Linh Sa mới lấy lại tinh thần. Cô ta khôi phục vẻ kiêu ngạo, tự tin ban đầu, lạnh lùng tiếp lời:
"Lưu Nhã Lam, chắc cô cũng rõ, tôi và Duy Thần quen biết nhau từ nhỏ. Những thói quen, sở thích của anh ấy tôi hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ cần nhìn sơ qua biểu hiện của anh ấy là tôi đã biết anh ấy nghĩ gì. Ngay khi biết tin tôi trở về, anh ấy liền lập tức tìm đến tôi. Chẳng phải điều này đủ để chứng minh trong lòng anh ấy thật sự quan tâm ai sao?"
Nhã Lam lạnh nhạt cắt ngang lời nói của Linh Sa:
"Xin lỗi Cô Linh vì đã cắt lời, nhưng cô không cảm thấy những điều cô nói đều vô nghĩa hay sao? Cô hiểu rõ Hàn Duy Thần thì thế nào chứ? Việc đó vốn dĩ chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, dù chỉ một chút. Vì thế, tôi nghĩ cuộc nói chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi."
Linh Sa còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thái độ kiên quyết của Nhã Lam khiến cô ta không thể mở lời thêm được nữa. Linh Sa miễn cưỡng đứng lên:
"Nếu cô Lưu đã nói như vậy thì tôi cũng không thể ép thêm nữa. Tôi xin phép."
Nhã Lam cũng đứng dậy, tiễn cô ta ra cửa.
"Không tiễn."
Khi Linh Sa vừa định rời đi, Nhã Lam bỗng gọi lại:
"Khoan đã."
Linh Sa quay đầu nhìn lại.
"Cô hãy chuyển lời đến Hàn Duy Thần, nếu muốn kết thúc, hãy tự mình đến đây nói rõ với tôi. Đừng để bất cứ ai khác tới nói thay anh ấy nữa."
"Cô Lưu chắc đã hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây, Duy Thần hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên, tôi sẽ thay cô chuyển lời."
"Vậy phiền cô rồi."
Nhã Lam quay lưng bước vào nhà, đóng cửa lại. Linh Sa vừa bước ra khỏi cửa, điện thoại lập tức đổ chuông. Cô ta nhấc máy, giọng nói trầm xuống:
"Lưu Nhã Lam này khó đối phó hơn tôi tưởng rất nhiều. Có lẽ mọi chuyện sẽ không thể suôn sẻ như dự tính."
Sau khi tiễn Linh Sa ra về, Nhã Lam mệt mỏi trở lại phòng ngủ, cô nằm xuống giường, trong đầu tràn ngập vô vàn suy nghĩ hỗn loạn. Vừa rồi, khi đối mặt với Linh Sa, cô đã cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn và không quan tâm. Nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ, những lời nói của Linh Sa thật sự tác động sâu sắc đến cô. Làm sao có thể thờ ơ khi lời của người phụ nữ đó như đang ngầm ám chỉ rằng, Lưu Nhã Lam cô không xứng đáng đứng bên cạnh Hàn Duy Thần, người có đủ tư cách ấy phải là Linh Sa?
Điều đau đớn hơn là, tất cả những lời nói ấy đều không phải vô căn cứ. Chuyện Hàn Duy Thần lừa dối cô là sự thật. Anh gặp gỡ, thân mật cùng Linh Sa cũng là sự thật. Tất cả những điều ấy cô đều tận mắt chứng kiến rõ ràng.
Cảm giác thất vọng ư? Đương nhiên là có. Thậm chí rất nhiều. Cô đã đặt hết lòng tin vào anh, mặc kệ bao nhiêu lời xì xào, bàn tán xung quanh. Cô tin tưởng tuyệt đối vào từng hành động của anh. Nhưng cuối cùng, niềm tin ấy lại trở thành mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô, phá tan mọi hy vọng và tình yêu cô dành cho anh.
Có thể đối với anh, tình yêu này chẳng đáng là gì cả. Nhưng liệu anh có biết rằng, đây chính là mối tình đầu của cô không? Liệu anh có biết rằng, anh chính là người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời cô không?
Có lẽ Linh Sa và Cố Thế Kỳ nói đúng. Cô thật sự chưa hiểu rõ về Hàn Duy Thần. Có rất nhiều góc khuất của anh mà cô chưa từng biết đến. Tình yêu giữa hai người họ đến quá nhanh, nhanh đến mức họ chưa kịp hiểu thấu nhau đã vội vàng gắn bó. Liệu như vậy có ổn không? Một tình yêu thiếu sự thấu hiểu, tương lai liệu có thể lâu bền? Hay rồi sẽ chỉ là một tương lai mù mịt, đau đớn hơn hiện tại? Không. Cô không muốn tiếp tục trong sự bất an như vậy nữa. Có lẽ, cô cần xem xét lại mối quan hệ này...
Đến trưa, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, Nhã Lam thoáng bối rối, do dự không biết có nên nhận cuộc gọi hay không. Nếu không nghe máy, liệu anh có lại tới tận nhà cô như lần trước không? Nhưng nếu cô nhận điện thoại thì phải nói gì đây? Cô hiện giờ không ổn chút nào, tâm trí vô cùng hỗn loạn. Đắn đo một hồi, cuối cùng cô quyết định nhấc máy. Sớm muộn gì cũng phải nói rõ, tránh né chỉ khiến cô thêm đau khổ mà thôi.
“Alo, Nhã Lam, trưa nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em nhé!” Giọng nói quen thuộc, dịu dàng của anh truyền đến bên tai cô.
Vẫn là những lời chăm sóc ân cần như trước kia, nhưng chính những lời nói này lại khiến nước mắt cô trực trào. Vì sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Nếu đã lừa dối thì hãy mặc kệ cô đi, hãy để cô được yên tĩnh một mình. Anh chỉ cần lạnh lùng nói với cô một câu chia tay, tuy rằng sẽ đau đớn vô cùng, nhưng ít nhất cô sẽ có thể quên được anh. Nhưng anh càng dịu dàng, càng chăm sóc chu đáo lại càng khiến cô khó lòng buông bỏ.
Ở đầu dây bên kia, Hàn Duy Thần dường như cảm thấy bất an vì cô im lặng quá lâu.
“Nhã Lam, em còn đó không?”
Cố gắng kiềm nén những cảm xúc hỗn độn trong lòng, Nhã Lam khẽ lên tiếng:
“Hàn Duy Thần, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau một thời gian đi.”
“Nhã Lam, em nói gì vậy? Em có ý gì?”
“Em nói, chúng ta nên tạm dừng gặp mặt nhau. Anh cũng đừng tới tìm em nữa. Em hiện tại không muốn gặp hay nói chuyện với anh. Nếu anh cố chấp không chịu hiểu, chúng ta có thể sẽ phải dừng lại tại đây.”
Lưu Nhã Lam nói xong lập tức cúp máy, không để Hàn Duy Thần kịp trả lời thêm bất cứ điều gì. Hàn Duy Thần sững sờ nhìn điện thoại trong tay, đầu óc vô cùng hoang mang không hiểu nổi điều gì đang diễn ra. Anh lo lắng, suy nghĩ liệu có phải vì hôm qua anh quá bận rộn, không thể nói chuyện cùng cô nên cô mới như vậy hay không? Nhưng điều này thật vô lý. Với tính cách của Nhã Lam, cô tuyệt đối không thể vô lý như vậy được. Vậy thì rốt cuộc, cô đang nghĩ gì, chuyện gì đang xảy ra với cô?
Hàn Duy Thần ngồi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc bản thân đã làm sai điều gì. Đúng lúc này, điện thoại của anh bất chợt reo lên. Vừa nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức cau mày, không chút do dự ngắt máy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau đó:
"Duy Thần à, cậu cũng tuyệt tình quá rồi đấy."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Linh Sa đứng ngay cửa với vẻ mặt tươi cười.
"Linh Sa? Sao cậu lại đến đây?"
Linh Sa thong thả bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh, mỉm cười đáp:
"Đương nhiên là tới để mời cậu đi ăn cơm trưa rồi."
Hàn Duy Thần mệt mỏi đưa tay xoa nhẹ thái dương, giọng nói đầy bất lực:
"Cậu tới tận đây chỉ vì việc đó thôi sao?"
"Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên mình phải đến tận nơi chứ."
"Linh Sa, cậu sao không tìm Trần Hưng hay Lưu Trương ấy? Mình còn một đống việc chưa giải quyết, thật sự không có thời gian đi đâu cả."
Linh Sa khẽ thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Trần Hưng cũng bận lắm, mình gọi điện toàn người khác bắt máy. Mà dạo gần đây cậu bận đến mức vậy sao?"
"Ừ, cậu thấy đó, nhìn đống văn kiện này cũng đủ hiểu rồi."
Linh Sa cười nhẹ, dịu dàng đề nghị:
"Vậy để mình đi mua đồ ăn trưa cho cậu nhé, được không?"
Hàn Duy Thần dừng tay, đặt cây 乃út xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:
"Linh Sa, chẳng lẽ cậu thật sự không hiểu ý của mình sao?"
Nụ cười trên môi Linh Sa thoáng cứng đờ, ánh mắt vội tránh né:
"Duy Thần, cậu đang nói gì vậy? Mình không hiểu."
"Linh Sa, thật ra mình..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.