Không để anh nói hết lời, Linh Sa đã cắt ngang, giọng nghẹn ngào trách móc:
"Duy Thần, cậu từng nói sẽ chờ mình, từng nói sẽ luôn bên cạnh mình cơ mà? Nhưng bây giờ, sao cậu lại đi ở bên cạnh một cô gái khác?"
Hàn Duy Thần thở dài, bình tĩnh giải thích:
"Linh Sa, có lẽ cậu đã hiểu sai ý mình rồi. Những lời nói khi đó chỉ đơn thuần là một câu an ủi, không phải lời hứa hẹn nào cả. Với mình, cậu trước giờ chỉ là bạn bè. Chỉ là một người bạn giống như Trần Hưng hay Lưu Trương mà thôi."
"Không, mình không tin! Cậu rõ ràng có tình cảm với mình!"
"Linh Sa, cậu sao lại cố chấp đến mức đó chứ?"
Giọng nói của Linh Sa bỗng cao lên, gần như hét lớn:
"Tại sao mình thì không được, còn Lưu Nhã Lam lại được? Hàn Duy Thần, cậu nói đi, rốt cuộc mình thua cô ta ở điểm nào chứ? Mình quen biết cậu từ trước, mình hiểu rõ cậu hơn cô ta rất nhiều, những gì mình giúp cậu cũng nhiều hơn cô ta. Vậy tại sao mình không thể ở bên cạnh cậu?"
"Cậu không thể so sánh như vậy được. Nhã Lam là người yêu của mình, còn cậu từ trước đến nay chỉ là bạn thôi."
Linh Sa xúc động tiến lại gần, vội vàng nắm lấy tay anh:
"Nhưng mình không muốn như vậy! Chẳng phải hôm trước chúng ta còn đi cùng nhau rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể quay trở lại khoảng thời gian trước kia, thời gian mà Lưu Nhã Lam chưa từng xuất hiện sao?"
Hàn Duy Thần lạnh lùng rút tay lại, ánh mắt dứt khoát nhìn thẳng vào cô ta:
"Cậu có lẽ đã quên mất, khoảng thời gian cậu vừa nói chính là quãng thời gian mà mình muốn quên nhất trong cuộc đời này."
Linh Sa giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra bản thân vừa nói điều không nên nói:
"Không... mình không có ý đó, ý mình là..."
"Có thể cậu không hiểu được. Cuộc sống của mình chỉ bắt đầu có ý nghĩa khi gặp được Nhã Lam. Chỉ có cô ấy mới khiến mình muốn sống tốt hơn mỗi ngày. Cậu không thể hiểu được cô ấy quan trọng với mình như thế nào đâu."
"Không, nhất định cậu nhầm lẫn rồi!"
Linh Sa cố chấp tiến sát đến, lần nữa nắm lấy tay anh:
"Cậu thử suy nghĩ lại một lần nữa đi, rõ ràng cậu vẫn có cảm giác với mình mà, phải không?"
Hàn Duy Thần kiên quyết quay mặt đi, rút tay khỏi tay cô ta, giọng lạnh nhạt:
"Linh Sa, cậu thật sự muốn đến tình bạn chúng ta cũng không thể giữ lại được nữa sao?"
Linh Sa bàng hoàng lùi lại, khuôn mặt đầy vẻ tổn thương và phẫn uất. Cô ta cắn răng nói từng chữ đầy cay độc:
"Được thôi, cậu cứ chờ mà xem. Tôi sẽ chống mắt xem hai người đi được bao xa. Tôi tuyệt đối không tin mình sẽ thua một người như Lưu Nhã Lam."
Vừa xoay người định rời đi, Linh Sa liền bị giọng nói lạnh băng của Hàn Duy Thần chặn lại:
"Nếu cậu dám động vào Nhã Lam, tôi nhất định sẽ không ngại trở mặt. Lưu Nhã Lam chính là giới hạn cuối cùng của tôi."
Linh Sa quay phắt lại, ánh mắt chứa đầy oán hận như muốn thiêu đốt anh ngay tại chỗ:
"Cứ chờ mà xem!"
Nói rồi, cô ta giận dữ rời khỏi văn phòng.
Hàn Duy Thần mệt mỏi ngồi xuống ghế, thở dài một hơi nặng trĩu. Tại sao mọi chuyện lại cứ nối tiếp nhau xảy đến như thế này? Rắc rối này chưa giải quyết xong, phiền phức khác đã kéo tới, khiến anh không thể nào xoay sở kịp. Việc quan trọng nhất lúc này vẫn là nhanh chóng giải quyết những hiểu lầm với Nhã Lam.
Nghĩ vậy, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
"Dạ, em nghe đây anh."
"Thời gian này tôi không thể ở cạnh Nhã Lam thường xuyên được. Cậu giúp tôi theo sát cô ấy, nhớ đặc biệt lưu ý đến an toàn và tâm trạng của cô ấy."
"Dạ vâng, em hiểu rồi."
Những ngày gần đây, Nhã Lam không bước chân ra khỏi nhà, cũng không muốn gặp gỡ hay nói chuyện với bất kỳ ai. Cô thu mình lại, lặng lẽ suy nghĩ về tất cả những điều vừa xảy ra với mình, về những mối quan hệ đang dần trở nên phức tạp và rối rắm.
Trong khoảng thời gian này, Cố Thế Kỳ gọi cho cô rất nhiều lần, liên tục muốn gặp cô, nhưng Nhã Lam đều từ chối. Dù hắn có nói gì, thậm chí định đến tận nơi, cô vẫn cương quyết từ chối. Có lẽ trong lòng hắn giờ đây cũng đang vô cùng bức bối.
Tối nay vẫn như mọi khi, sau một ngày chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Nhã Lam cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không rõ là chuyện gì. Cô mệt mỏi lên giường nằm xuống, vừa chìm vào giấc ngủ, bất giác cảm nhận có người đang đứng bên cạnh mình. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến cô choàng tỉnh giấc. Chưa kịp hét lên, một bàn tay thô ráp đưa mảnh vải có tẩm thuốc mê lên bịt mũi cô. Ý thức dần dần mơ hồ, đầu óc cô quay cuồng dữ dội, chỉ kịp nghĩ được hai chữ "thuốc mê", Nhã Lam đã chìm vào bóng tối vô tận.
Khi tỉnh lại, Nhã Lam cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô mở mắt, nhưng chỉ toàn thấy bóng tối dày đặc. Một cảm giác sợ hãi quen thuộc từ sâu trong tiềm thức bất chợt trỗi dậy mãnh liệt. Cô lại nhớ về ký ức đáng sợ năm năm tuổi ấy.
Khi đó cô cũng bị bắt cóc, mắt cô bị che kín, xung quanh chỉ là một màu đen thăm thẳm. Những tiếng kêu gào, những cú đánh đau đớn liên tục giáng xuống người cô bé năm tuổi, cho dù cô có khóc lóc, van xin đến mức nào. Ký ức đó đã trở thành một nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng cô, một bóng ma tâm lý mà cô luôn cố giấu kín.
Bây giờ, cô một lần nữa bị rơi vào hoàn cảnh đáng sợ ấy. Hai tay bị trói chặt, ngón tay vô thức cào nhẹ vào nhau, nước mắt cô rơi xuống, không cách nào ngăn lại được. Trong bóng tối, cô run rẩy, tự cắn chặt môi để không bật ra bất cứ tiếng động nào. Cô sợ nếu gây ra tiếng động sẽ phải nhận những trận đòn như năm xưa. Cô sợ rằng sẽ mãi mãi không còn được gặp lại ba mẹ nuôi, anh trai, và cả những người thân thiết nhất. Cuộc đời cô liệu có kết thúc mãi mãi trong bóng tối đáng sợ này không?
"Cạch!"
Tiếng cửa mở bất ngờ làm Nhã Lam giật bắn người. Cô run lên, vô thức thu hai chân sát vào nhau, bả vai cũng run rẩy theo từng bước chân đang tiến về phía cô. Người kia đột ngột đặt tay lên vai khiến cô suýt hét lên vì hoảng loạn.
"Lưu Nhã Lam, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay nhỉ?" Một giọng phụ nữ vang lên lạnh lùng, đầy châm biếm.
Cô cố gắng nhận ra giọng nói này, cảm giác quen thuộc làm tim cô giật thót. Chẳng lẽ là Linh Sa? Vì sao cô ta lại làm như vậy? Cô có đắc tội gì với cô ta đâu?
Lại có thêm tiếng bước chân khác tiến vào, người mới đến nhanh chóng tiến gần tới cô. Sự hoảng loạn dâng lên cực điểm, Nhã Lam nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Người này dường như cởi bỏ miếng vải đang bịt mắt cô, rồi đột ngột ôm lấy cô.
"Nhã Lam, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi. Em có sợ lắm không?"
Giọng nói quen thuộc này khiến cô sững người. Là Cố Thế Kỳ sao?
Cố Thế Kỳ quay sang lớn tiếng chất vấn Linh Sa:
"Tại sao cô lại che mắt cô ấy như vậy? Cô làm như thế chẳng khác nào ђàภђ ђạ cô ấy!"
Linh Sa khoanh tay, lạnh nhạt nhìn xuống:
"Chỉ là bịt mắt thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu chứ?"
Cố Thế Kỳ tức giận đến đỏ mặt, nhưng hắn hiểu rằng Linh Sa không thể hiểu được sự ám ảnh của cô. Hắn biết rõ cô sợ bóng tối đến thế nào, bởi chính hắn từng chứng kiến một lần cô hoảng loạn đến mức bật khóc khi căn nhà đột ngột mất điện. Đến giờ phút này, vai cô vẫn run rẩy không ngừng, chứng tỏ sự sợ hãi vẫn còn rất mạnh mẽ.
"Cố Thế Kỳ, sao... sao anh lại ở đây?" Giọng nói Nhã Lam lúc này đã run run, yếu ớt.
"Anh..." Cố Thế Kỳ ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào.
Thấy hắn do dự, Linh Sa liền thản nhiên xen vào:
"Còn vì sao nữa? Chính là điều cô đang nghĩ đấy."
Nhã Lam ngỡ ngàng, ánh mắt đầy thất vọng nhìn hắn, trong lòng đau đớn đến tột cùng:
"Cố Thế Kỳ, anh thật sự làm như vậy sao? Người bắt cóc tôi lại là anh? Sao anh có thể làm như thế? Anh biết rõ tôi đã từng phải chịu đựng chuyện này như thế nào mà!"
Ánh mắt tuyệt vọng của cô khiến hắn đau như dao cắt, không dám đối diện lâu thêm. Hắn quay sang Linh Sa, lạnh lùng nói:
"Cô ra ngoài trước đi, tôi cần nói chuyện riêng với cô ấy."
"Ra vẻ thật đấy." Linh Sa khinh thường liếc nhìn cả hai rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Ngay khi Linh Sa vừa đóng cửa lại, Cố Thế Kỳ lập tức quỳ một chân xuống trước mặt cô, run rẩy nắm chặt lấy vai cô:
"Nhã Lam, anh thật sự xin lỗi."
Nhã Lam uất ức, nghẹn ngào khóc:
"Cố Thế Kỳ, anh có còn là con người nữa không? Anh có biết lúc nãy tôi đã sợ đến mức nào không? Tôi tưởng rằng mình sẽ lại bị đánh đập như khi còn nhỏ, tôi tưởng rằng mình sẽ lại trải qua cảm giác kinh khủng đó một lần nữa. Anh có hiểu được tôi đã sợ đến mức nào không?"
Mỗi lời cô nói đều như những nhát dao cứa vào trái tim hắn. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô khiến hắn đau đớn vô cùng. Đến tận giờ phút này, hắn mới thật sự nhận ra hành động vừa rồi của bản thân tàn nhẫn và ngu ngốc đến mức nào. Tại sao hắn lại không nghĩ đến hậu quả này? Tại sao hắn lại hành động hồ đồ như vậy, gây ra tổn thương sâu sắc cho người con gái mà hắn luôn muốn bảo vệ nhất?
Cố Thế Kỳ đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Nhã Lam, giọng đầy hối lỗi:
"Nhã Lam, anh thật sự xin lỗi. Anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa được không?"
Nhã Lam nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nghẹn ngào, đau đớn nói:
"Cố Thế Kỳ, có phải anh căm ghét tôi đến thế sao? Nếu không, tại sao anh lại dày vò tôi như vậy? Anh tha cho tôi đi, không được sao?"
"Nhã Lam..." Hắn nắm lấy tay cô, ánh mắt van nài đầy tuyệt vọng. "Hãy trở về bên anh, được không em? Đừng ở cạnh Hàn Duy Thần nữa. Anh không cần gì từ gia đình em cả. Anh chỉ cần em ở bên cạnh mình, như lúc trước kia thôi, có được không?"
"Cố Thế Kỳ, anh đang nói những điều điên rồ gì vậy?"
"Em không thấy sao? Ở bên cạnh Hàn Duy Thần em đã gặp bao nhiêu rắc rối, chịu bao nhiêu đau khổ rồi. Nhưng hắn có thật sự quan tâm đến em đâu chứ? Người thật lòng quan tâm em chỉ có mình anh thôi!"
Nhã Lam kinh ngạc nhìn hắn, không tin nổi những gì vừa nghe. Hắn thật sự mất lý trí rồi sao?
"Anh điên rồi! Tôi không muốn nghe những lời điên khùng này nữa! Mau thả tôi ra! Cố Thế Kỳ, mau thả tôi ra!"
Gương mặt hắn lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên sắc lạnh, giọng điệu cũng đanh thép hơn:
"Em suy nghĩ lại thật kỹ đi. Chỉ cần em đồng ý yêu cầu của anh, em sẽ được tự do. Cả Hàn Duy Thần cũng sẽ được an toàn. Anh cho em thời gian suy nghĩ."
Nói xong, hắn lạnh lùng đứng lên, quay người bỏ đi mặc cho cô la hét van xin.
"Cố Thế Kỳ, đồ điên! Anh quay lại đây! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Căn phòng lại trở về trạng thái yên ắng đáng sợ. Những lời nói của Cố Thế Kỳ cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Hắn thực sự đã điên rồi sao? Hắn muốn gì ở cô?
"Duy Thần... Anh hai... mọi người đang ở đâu rồi..."
"Reng... reng..."
Hàn Duy Thần khẽ nhíu mày, choàng tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại. Nhìn đồng hồ, anh thấy đã ba giờ sáng. Hóa ra anh đã ngủ gục tại công ty sau cả đêm làm việc mệt mỏi. Anh uể oải nhấc máy:
"Alo?"
Người ở đầu dây bên kia hốt hoảng, giọng nói đầy lo âu:
"Anh! Cô Nhã Lam bị bắt cóc rồi!"
Câu nói ấy khiến toàn thân anh lập tức cứng đờ, tỉnh hẳn ngủ:
"Cậu vừa nói cái gì cơ?"
"Tối qua mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khuya nay em phát hiện có người lạ vác thứ gì đó từ nhà cô ấy ra ngoài. Ban đầu em không nghi ngờ gì, nhưng càng nghĩ càng thấy có vấn đề nên đã vào trong kiểm tra. Quả nhiên cô Nhã Lam không còn ở đó nữa."
"Cậu không đuổi theo sao?"
"Có! Nhưng bọn chúng rất cẩn thận, phát hiện bị theo dõi liền chạy loạn khắp nơi. Sau đó có thêm nhiều xe khác tới chặn đường bọn em, kết quả là em mất dấu chúng rồi."
Hàn Duy Thần cố kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, giọng lạnh lùng nghiêm túc:
"Tạm thời cậu tập hợp mọi người, chờ lệnh từ tôi. Tuyệt đối không được để bên nhà cô ấy biết chuyện, đặc biệt là Lưu Trương. Rõ chưa?"
"Vâng, em hiểu rồi. Em sẽ đi làm ngay!"
Kết thúc cuộc gọi, Hàn Duy Thần cảm thấy toàn thân lạnh toát. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại là Nhã Lam? Cô ấy vốn rất sợ bóng tối, nếu cô xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Lỡ như tên bắt cóc làm tổn thương cô, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình được. Đáng lẽ anh không nên nghe lời cô, đáng ra anh nên nhất quyết đến gặp cô mới đúng. Bây giờ chắc hẳn cô đang rất sợ hãi, nhưng anh lại không thể lập tức đến bên cạnh bảo vệ cô.
Một luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh: Linh Sa. Người này rất có thể chính là cô ta. Không chút chần chừ, anh lập tức gọi điện thoại cho Linh Sa. Nhưng đáp lại chỉ là giọng nói máy móc:
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.