Sủng Em Cả Đời - Chương 26

Sủng Em Cả Đời - Cảm Động Đến Rơi Nước Mắt

Chi Mèo 21/04/2025 16:05:18

Anh gọi lại thêm lần nữa, nhưng vẫn là kết quả tương tự.


"Chết tiệt!" Anh giận dữ đập mạnh tay xuống bàn, lòng nóng như lửa đốt, bàn tay anh khẽ run lên vì lo lắng và tức giận.


"Linh Sa! Nếu thật sự là cô làm, tôi tuyệt đối không để cô yên!"


Đang rối trí vì chưa tìm được manh mối, anh chợt nhớ ra một người có thể giúp mình: Trần Hưng.


"Đúng rồi, Trần Hưng!"


Ở đầu bên kia, Trần Hưng còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đã nhận được cuộc gọi từ Hàn Duy Thần. Cậu vui vẻ trêu chọc:


"Ôi trời, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao? Hàn thiếu gia mà cũng gọi điện nhờ vả tôi à?"


"Tôi có chuyện gấp muốn nhờ cậu."


Bình thường nghe cậu trêu như vậy, anh sẽ lập tức đùa lại. Nhưng hôm nay thì khác. Giọng nói của Hàn Duy Thần vô cùng nghiêm trọng, khiến Trần Hưng cũng trở nên lo lắng hơn:


"Này, Duy Thần, cậu đừng làm tôi sợ. Có chuyện gì vậy?"


"Tôi cần cậu lập tức điều tra giúp tôi một chuyện."


Một lúc sau, Hàn Duy Thần và Trần Hưng đã ngồi trên xe, nhanh chóng tiến về phía địa điểm được xác định.


"Cậu đã chắc chắn về vị trí rồi chứ?" Hàn Duy Thần sốt ruột hỏi lại.


Trần Hưng nghiêm túc gật đầu đáp:


"Đúng vậy. Vị trí thì về cơ bản đã xác định được rồi. Giờ chỉ còn vấn đề tìm hiểu xem chính xác cô ấy đang bị nhốt ở đâu trong căn nhà đó thôi."


Hàn Duy Thần siết chặt tay thành nắm đấm, lòng đầy lo lắng cho tình trạng hiện tại của Nhã Lam. Chắc hẳn lúc này cô đang rất hoảng sợ.


Trần Hưng dễ dàng nhận ra tâm trạng bất an của bạn mình, liền vỗ vai an ủi:


"Cậu cũng đừng quá lo lắng. Theo thông tin hiện giờ, Nhã Lam vẫn an toàn. Tuy Linh Sa đứng sau vụ này nhưng cô ta không phải hành động một mình. Còn một người nữa phối hợp với cô ta, và người đó chắc chắn sẽ không để Nhã Lam phải chịu bất kỳ tổn thương nào đâu."


"Cố Thế Kỳ sao?" Hàn Duy Thần lập tức nhận ra ngay người còn lại là ai.


Trần Hưng 乃úng ngón tay một cái rồi cười nhẹ đáp:


"Chính xác! Dù Linh Sa có muốn gây khó dễ với Nhã Lam thì cũng không thể thành công, bởi vì có Cố Thế Kỳ ở đó. Tin tôi đi, hắn chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn hại gì đâu."


Nghe Trần Hưng nói vậy, nhưng điều đó càng khiến tâm trí Hàn Duy Thần thêm bất an. Anh hiểu rõ Cố Thế Kỳ là người như thế nào. Hắn luôn cố tìm mọi cách để kéo Nhã Lam trở về bên cạnh hắn. Ai biết được lúc này hắn đang nói những lời gì với cô? Nếu hắn lợi dụng hoàn cảnh để gieo vào đầu cô những điều không hay, làm lung lay lòng tin của cô thì sao? Nhưng rồi anh cố gắng trấn an bản thân—anh phải tin tưởng Nhã Lam. Cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tin vào những lời dối trá của Cố Thế Kỳ đâu. Đúng vậy, nhất định là như thế.


Trần Hưng gọi mãi nhưng không thấy Hàn Duy Thần đáp lời, cậu quay sang đập nhẹ vào vai bạn:


"Này, Duy Thần!"


Hàn Duy Thần giật mình hoàn hồn, quay sang nhìn bạn mình:


"Sao thế?"


"Cậu sao vậy hả? Thất thần như người mất hồn vậy."


"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi. Lúc nãy cậu gọi tôi có chuyện gì vậy?"


Trần Hưng tập trung trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:


"À, lát nữa đến nơi, chúng ta sẽ hành động như thế này..."


Nhã Lam đang ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ấy, tâm trạng vô cùng hoang mang thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Tiếng cửa mở ra khiến cô giật mình co người lại. Cố Thế Kỳ bước vào, trên tay hắn cầm theo đồ ăn sáng, nhẹ nhàng tiến tới gần cô.


"Anh nhớ em thích ăn sandwich, nên đặc biệt chuẩn bị cho em đây."


Nhã Lam ngước nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu xin tuyệt vọng:


"Cố Thế Kỳ, anh tha cho tôi đi được không? Tôi cầu xin anh mà."


Cố Thế Kỳ nhìn cô, ánh mắt hắn chợt trở nên kiên quyết:


"Nhã Lam, em vẫn chưa hiểu sao? Chỉ cần em đồng ý rời xa Hàn Duy Thần và trở về bên cạnh anh, mọi thứ sẽ lập tức quay lại như ban đầu. Anh sẽ cho em tự do."


Hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa phần sandwich lại gần trước mặt cô:


"Em ăn đi. Sức khỏe em không tốt, đừng bỏ bữa sáng như vậy."


Nhã Lam quay mặt đi, kiên quyết tránh né:


"Tôi không ăn. Điều tôi muốn duy nhất là anh mau thả tôi ra thôi."


"Em đừng cố chấp nữa. Ăn một chút đi," hắn vừa nói vừa cố gắng đưa sandwich gần tới miệng cô.


Cô tránh né hết lần này đến lần khác, nhưng hắn vẫn tiếp tục cố chấp đưa đến. Hai người giằng co một hồi, thì cửa phòng bất ngờ bật mở. Một người đàn ông bước nhanh vào, thì thầm gì đó vào tai Cố Thế Kỳ. Nghe xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trở nên căng thẳng hơn nhiều. Hắn đứng dậy, gấp gáp chuẩn bị rời đi:


"Nếu em không chịu ăn thì thôi vậy, lát nữa sẽ có người mang sữa vào cho em uống. Em cứ nghỉ ngơi đi."


Nói xong hắn nhanh chóng bước ra ngoài. Hình như có chuyện gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra.


Căn phòng trở về trạng thái im lặng đáng sợ, nhưng không lâu sau lại có tiếng động khác vang lên. Lần này hình như không phải của Cố Thế Kỳ. Nhã Lam sợ hãi lùi về phía sau, tim đập mạnh khi cánh cửa một lần nữa được mở ra, nhưng lần này lại không thấy ai bước vào ngay lập tức.


Cô lo lắng nhìn về phía cửa, giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt:


"Bác sĩ Trần?"


"Suỵt," Trần Hưng đưa ngón tay lên ra hiệu cô im lặng.


Nhã Lam kinh ngạc, không thể tin nổi tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Trần Hưng nhanh chóng bước lại gần cô, mau chóng tháo dây trói đang siết chặt trên cổ tay cô.


"Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây được?"


"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tới để cứu em rồi."


"Vậy... Hàn Duy Thần anh ấy..."


"Cậu ta cũng đang ở đây, nhưng hiện tại đang ngoài kia kéo dài thời gian với Cố Thế Kỳ. Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi chỗ này rồi tính tiếp."


Trần Hưng đi trước để dò đường, Nhã Lam vừa đứng dậy, bước được vài bước đã thấy cả người choáng váng, suýt ngã xuống.


"Em ổn chứ?"


"Em không sao. Chắc do ngồi lâu quá thôi."


Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ. Khi vừa đi vòng qua khoảng sân phía ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hãi. Hàn Duy Thần và Cố Thế Kỳ đang tranh cãi dữ dội. Trong lúc mất bình tĩnh, Cố Thế Kỳ đột nhiên rút ra một con dao nhỏ, lao thẳng về phía Hàn Duy Thần.


Nhìn thấy cảnh đó, tim Nhã Lam như muốn ngừng đập, cô hét lên:


"Duy Thần, cẩn thận!"


Không suy nghĩ thêm, cô lập tức chạy tới chắn trước mặt anh. Khoảnh khắc cô vừa đứng trước anh, cũng là lúc mũi dao lạnh lẽo trong tay Cố Thế Kỳ dừng ngay trước ấn đường của cô.


Trước đó, Hàn Duy Thần và Trần Hưng đã phân công rõ ràng. Anh sẽ ra mặt công khai, dụ Cố Thế Kỳ ra ngoài để Trần Hưng lợi dụng thời cơ bí mật vào bên trong cứu Nhã Lam. Theo đúng kế hoạch, Hàn Duy Thần đã chủ động xuất hiện trước mặt Cố Thế Kỳ, đối diện trực tiếp với hắn. Nhưng tình huống hiện tại đã bất ngờ vượt quá dự đoán của tất cả bọn họ.


Khi Hàn Duy Thần vừa đến nơi, anh lập tức thấy trước cổng đã có một đám người đang đứng canh giữ nghiêm ngặt.


Một người đàn ông trung niên bước ra, thái độ lịch sự nhưng cảnh giác hỏi anh:


"Hàn Tổng, hôm nay anh ghé thăm có chuyện gì vậy?"


"Cũng không có gì quan trọng. Tôi chỉ đến gặp Cố Tổng để bàn chút chuyện riêng thôi."


Người đàn ông kia nhìn anh một lúc bằng ánh mắt dò xét, rồi đáp:


"Vậy sao? Xin Hàn Tổng chờ một chút, để tôi vào thông báo cho Cố Tổng."


Người nọ quay lưng bước vào bên trong, chắc là đi gọi Cố Thế Kỳ ra. Chỉ một lát sau, hắn bước ra ngoài với vẻ mặt đầy giễu cợt:


"Ồ, xem ai tới đây nào. Hôm nay là ngày gì đặc biệt mà Hàn Duy Thần lại đích thân đến chỗ của tôi vậy nhỉ?"


Hàn Duy Thần lạnh nhạt đáp lại, giọng đầy châm biếm:


"Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Tôi chỉ tới để lấy lại người mà thôi."


Nụ cười trên môi Cố Thế Kỳ lập tức đông cứng, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh:


"Mày nói vậy là ý gì? Người gì chứ?"


Hàn Duy Thần vẫn điềm tĩnh, nụ cười nhàn nhạt như cũ:


"Người nào, chẳng lẽ Cố Thế Kỳ anh còn không rõ bằng tôi sao?"


"Mày nói linh tinh cái quái gì vậy..." Cố Thế Kỳ còn chưa nói dứt câu thì bất ngờ nhìn thấy người của Hàn Duy Thần xuất hiện từ phía xa, lập tức hắn tỏ thái độ cảnh giác, giọng điệu gay gắt:


"Mày muốn gây sự à? Đưa người đến đây định gây rối đúng không?"


"Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy," Hàn Duy Thần cười lạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. "Tôi đã nói rồi, tôi đến chỉ để lấy lại người. Chẳng lẽ anh nghĩ tôi muốn bước chân vào cái nơi dơ bẩn này của anh sao?"


Vẻ khinh miệt của Hàn Duy Thần càng khiến Cố Thế Kỳ thêm tức giận. Hắn tiến tới túm lấy cổ áo anh, giọng gằn từng chữ:


"Con mẹ nó, rốt cuộc mày muốn cái gì đây?"


Hàn Duy Thần vẫn giữ nguyên thái độ ung dung, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gỡ bàn tay hắn ra khỏi áo, rồi từ tốn phủi lại vết nhăn:


"Thả người."


"Ở đây không có người mày muốn tìm. Mau cút đi cho tao!"


"Thả người ra," anh lạnh lùng nhắc lại.


"Tao đã bảo—" Lời còn chưa hết, Hàn Duy Thần liền cắt ngang bằng giọng lạnh băng:


"Chuyện anh lén lút tàng trữ hàng cấm, chắc bố anh vẫn chưa biết phải không?"


Câu nói của anh khiến Cố Thế Kỳ lập tức biến sắc, mặt tái mét đi trong giây lát. Hắn không ngờ được rằng, bí mật được hắn giữ kín đến như vậy lại bị Hàn Duy Thần phát hiện.


"Mày... sao mày..."


"Sao tôi biết được à? Còn phải xem người anh đang đối đầu là ai nữa chứ," giọng anh đầy vẻ đe dọa và chắc chắn.

NovelBum, 21/04/2025 16:05:18

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện