Sắc mặt Cố Thế Kỳ lúc này cực kỳ khó coi. Trong lòng hắn dấy lên sự tức giận và nghi ngờ—ai dám phản bội hắn? Hắn nghiến răng trừng mắt nhìn Hàn Duy Thần, ánh mắt như muốn nghiền nát đối phương thành tro bụi ngay tại chỗ.
Không còn giữ được lý trí, Cố Thế Kỳ âm thầm rút từ trong tay áo ra một con dao bấm, đôi mắt trở nên đỏ ngầu vì phẫn nộ. Hắn đã coi Hàn Duy Thần là kẻ địch nguy hiểm cần phải trừ khử ngay lập tức. Không chút do dự, hắn lao về phía anh, mũi dao sắc bén hướng thẳng vào người Hàn Duy Thần.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn từ phía sau chạy đến, hét lên đầy hoảng sợ:
"Duy Thần, cẩn thận!"
Chưa ai kịp phản ứng thì Nhã Lam đã lao ra chắn trước mặt Hàn Duy Thần. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mũi dao lạnh lẽo của Cố Thế Kỳ đã dừng ngay trước trán cô.
Hành động của Nhã Lam diễn ra quá nhanh, đến mức Trần Hưng đứng ngay cạnh cũng không kịp ngăn cản. Không chỉ riêng Trần Hưng, ngay cả Hàn Duy Thần, Cố Thế Kỳ và tất cả những người chứng kiến đều sững sờ, kinh hãi trước hành động đầy liều lĩnh và bất ngờ của cô.
Khoảnh khắc mũi dao sắp chạm vào người cô, Cố Thế Kỳ kịp thời dừng tay lại. Mũi dao chỉ còn cách ấn đường của Nhã Lam chưa đầy một centimet. Cố Thế Kỳ sững sờ nhìn khoảng cách đáng sợ đó, bàn tay hắn run rẩy buông dao xuống đất. Tiếng dao rơi vang lên lạnh lẽo. Giây phút này, hắn không còn nghĩ được điều gì khác nữa, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì cô vẫn an toàn. Nếu chỉ chậm một giây thôi, hắn sẽ mất cô mãi mãi.
Hàn Duy Thần cũng kinh hoàng không kém khi chứng kiến cảnh tượng đó. Anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Cố Thế Kỳ không kịp dừng lại. Nếu Nhã Lam có mệnh hệ nào, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Thế Kỳ, và cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Mọi người xung quanh vẫn chưa thể hoàn hồn, tất cả đều biết rõ tình huống vừa rồi nguy hiểm đến mức nào. Chỉ duy nhất Nhã Lam là không nhận ra cô vừa bước qua cửa tử. Khi lao đến chắn trước Hàn Duy Thần, cô nhắm chặt mắt, không dám đối diện với mũi dao sắc lạnh kia.
Tiếng dao rơi xuống đất làm cô giật mình mở mắt, thấy rõ gương mặt thất thần của Cố Thế Kỳ. Hắn nghẹn lời, lấy tay che mắt để giấu đi sự hoảng loạn trong lòng.
Hàn Duy Thần lập tức xoay người cô lại, nắm chặt lấy vai cô, giọng run rẩy đầy lo âu:
"Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không hả?"
"Em…" Nhã Lam không trả lời anh ngay mà quay sang nói với Cố Thế Kỳ:
"Cố Thế Kỳ, nếu anh còn chút tình người, hãy để tôi về đi."
"Em đã ra được tận đây rồi mà còn nói điều kiện này với anh sao?" Hắn mệt mỏi xoa thái dương.
Khi nhìn thấy Trần Hưng, hắn lập tức hiểu tại sao Nhã Lam thoát được. Hắn cũng hiểu rằng nếu bây giờ không để cô rời đi, chắc chắn cô sẽ làm ra chuyện mà hắn không tưởng tượng nổi. Hiểu rõ tính cách cô, hắn đành miễn cưỡng chấp nhận:
"Được rồi, đi đi." Nói xong, hắn quay người đi.
Nhã Lam nhanh chóng kéo tay Hàn Duy Thần rời đi, nhưng vừa bước được vài bước, cả người cô bỗng chao đảo. Cảnh vật xung quanh xoay mòng mòng, đầu óc cô trống rỗng rồi đổ sụp xuống. Trần Hưng hoảng hốt hét lên:
"Nhã Lam!"
May mắn thay, Hàn Duy Thần kịp thời đỡ lấy cô. Nghe tiếng kêu của Trần Hưng, Cố Thế Kỳ cũng quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt đi khi nhìn thấy Nhã Lam ngất lịm.
Nhã Lam lập tức được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Một lúc sau, cô được chuyển sang phòng hồi sức. Hàn Duy Thần đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng sửa lại chăn, âu yếm vuốt mái tóc rối bời của cô. Khuôn mặt cô lúc này trắng bệch khiến tim anh nhói đau.
Trần Hưng bước vào phòng, lên tiếng giải thích:
"Nhã Lam ngất đi là do bị kiệt sức, lại chưa ăn gì từ sáng. Thể trạng cô ấy vốn yếu, cộng thêm cú sốc tinh thần quá lớn nữa. Cậu cứ chăm sóc và bồi bổ cô ấy thật tốt là được."
"Ừ, tôi biết rồi. Cậu về trước đi."
Trần Hưng vỗ nhẹ vai bạn:
"Tôi về đây."
Hàn Duy Thần gật đầu, nhưng khi Trần Hưng chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên lên tiếng:
"Chuyện của Linh Sa để tôi lo liệu. Cậu cứ tập trung tìm thêm chứng cứ đi."
Trần Hưng gật đầu hiểu ý, rồi bước ra ngoài. Khi vừa đóng cửa phòng, cậu bất ngờ nhìn thấy Cố Thế Kỳ vẫn đang ngồi lặng lẽ ở hàng ghế ngoài hành lang. Từ khi Nhã Lam được đưa vào viện, hắn cũng vội vàng theo sau, dù không được phép vào phòng. Ban đầu Trần Hưng nghĩ rằng hắn sẽ bỏ cuộc, nhưng không ngờ hắn vẫn ở đây. Cậu vừa định bước đi thì Cố Thế Kỳ chợt hỏi:
"Cô ấy… ổn chưa?"
"Tạm thời không sao rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."
Nghe xong, Cố Thế Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh về đi. Có Duy Thần chăm sóc cô ấy là đủ rồi. Với lại, cậu ấy chắc chắn sẽ không cho anh vào phòng đâu."
Hắn im lặng không trả lời, tiếp tục ngồi thẫn thờ tại chỗ.
"Thật cố chấp!" Trần Hưng thầm nghĩ. Hắn rõ ràng quan tâm Nhã Lam, nhưng vì sao lại làm những việc tổn thương cô như vậy? Nếu như trước kia, khi chưa có Hàn Duy Thần xuất hiện, hắn biết cách quan tâm và yêu thương cô thật lòng thì có lẽ bây giờ mọi thứ đã khác. Nhưng tất cả đều là quá muộn rồi.
Trần Hưng ngao ngán lắc đầu, rời khỏi bệnh viện với suy nghĩ đầy mệt mỏi:
"Tình yêu quả thật là thứ khiến người ta điên đầu."
"Hợp đồng giữa công ty với tập đoàn AC, cậu cứ từ chối thẳng. Không cần suy nghĩ gì thêm."
Thanh Trí nghe vậy thì sững người, ngập ngừng hỏi lại:
"Từ chối sao, Tổng giám đốc? Đó là hợp đồng với tập đoàn của cô Linh Sa mà?"
Hàn Duy Thần lạnh nhạt trả lời, giọng không hề dao động:
"Của ai cũng không quan trọng. Cứ làm theo. Nếu có ai hỏi lý do, bảo họ đến gặp tôi."
"Rõ. Tôi hiểu rồi."
Thanh Trí định ngắt máy thì Hàn Duy Thần lại chợt nhớ ra điều gì đó.
"À, còn một chuyện nữa."
"Vâng?"
"Chuyện lần trước, đưa hết cho bên truyền thông đi. Không cần giữ lại nữa."
Thanh Trí ngập ngừng một chút rồi cũng đáp:
"Hiểu rồi. Tôi sẽ xử lý."
Hàn Duy Thần cúp máy, bước lại gần Nhã Lam, dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt cô. Sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, hơi thở đều đặn hơn khiến anh có chút yên lòng. Nhưng cũng chính điều đó càng khiến ngọn lửa trong lòng anh bùng lên dữ dội hơn. Linh Sa. Cố Thế Kỳ. Hai người nhất định sẽ phải trả giá.
Hiện tại anh vẫn chưa có đủ bằng chứng để công bố việc bắt giữ người trái phép của Cố Thế Kỳ, nhưng không lâu nữa đâu, hắn sẽ sớm biết cảm giác khi chạm đến giới hạn của Hàn Duy Thần là như thế nào.
Quả nhiên, những thông tin mà Thanh Trí cung cấp cho báo chí đã tạo nên làn sóng dư luận mạnh mẽ. Chỉ sau hai tiếng đồng hồ, khắp các trang tin lớn nhỏ đều đồng loạt đăng tải:
“Công ty IGB thuộc tập đoàn AC bị tố sử dụng nguyên liệu kém chất lượng trong sản phẩm tiêu dùng.”
“Linh Sa – Giám đốc Marketing của tập đoàn AC, dính bê bối dùng chất K**h th**h khi còn du học.”
Còn rất nhiều bài báo khác khiến giới truyền thông chấn động. Và như dự đoán, Linh Sa lập tức gọi cho Hàn Duy Thần.
Giọng cô ta đầy phẫn nộ, gần như gào lên trong điện thoại:
“Hàn Duy Thần! Cậu bị điên rồi sao? Sao cậu lại làm vậy với mình?”
Giọng anh bên kia vẫn bình thản, thậm chí lạnh nhạt:
“Làm gì?”
“Làm gì à?! Cậu từ chối hợp đồng bên mình, trong khi đó là dự án cực kỳ quan trọng với tập đoàn. Còn những bài báo kia, ngoài cậu ra không ai khác biết cả! Cậu muốn đẩy mình đến đường cùng sao?!”
Hàn Duy Thần im lặng một lúc, đợi cô ta nói xong mới từ tốn đáp:
“Vậy thì sao?”
“Cái gì cơ?”
“Tôi nói vậy thì sao? Hợp đồng có ký hay không là chuyện của tôi. Việc nó quan trọng với cô, không nằm trong phạm vi tôi quan tâm.”
“Nhưng... Nhưng cậu đã đồng ý mà!”
“Tôi chỉ nói sẽ cân nhắc. Và tôi đã cân nhắc rồi—nó không phù hợp với công ty tôi.”
“Vậy còn mấy chuyện trên báo...”
“Tất cả đều là sự thật. Nhà báo chỉ làm công việc của họ thôi, cung cấp thông tin xác thực cho công chúng.”
“Duy Thần...” Linh Sa nghẹn ngào. Lời anh nói không khác gì cú đánh thẳng vào lòng cô. Cô ta không thể tin người mà mình từng yêu thương, từng tin tưởng, lại có thể lạnh lùng với mình đến như vậy.
“Duy Thần... Sao cậu có thể làm như vậy với mình? Mình chỉ muốn...”
Anh ngắt lời cô ta, giọng trầm và lạnh:
“Cô Linh, cô không nhớ tôi đã từng nói gì sao? Rằng Lưu Nhã Lam là giới hạn của tôi.”
“...”
“Nếu cô quên, tôi nhắc lại. Tôi là người nói được làm được. Từ trước đến nay chưa ai dám động vào tôi, vì họ hiểu điều đó. Cô nên biết tính tôi.”
“Nhưng... mình chưa từng làm gì cô ta cả!”
“Linh Sa, cô nghĩ tôi không có bằng chứng sao? Việc cô bắt tay với Cố Thế Kỳ để bắt cóc Nhã Lam đã vượt quá giới hạn của tôi rồi.”
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai Linh Sa. Cô ta chết lặng, không hiểu bằng cách nào anh biết được chuyện này. Rõ ràng cô đã giấu rất kỹ...
Hàn Duy Thần nói tiếp, giọng không mang theo một chút cảm xúc:
“Nếu không phải từng xem cô là bạn, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây. Từ nay về sau, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa. Tình bạn của chúng ta… đến đây là kết thúc.”
Không để cô ta kịp nói gì, anh dứt khoát ngắt máy.
Linh Sa ngồi thẫn thờ, mắt nhìn trân trân vào điện thoại. Cô ta không thể tin được—mọi thứ đã thật sự chấm dứt. Anh cắt đứt mọi thứ không chút do dự, còn cô, chỉ còn lại một mảnh tan hoang. Cô ta ôm mặt, òa lên khóc nức nở.
Yêu ư? Tình yêu mà cô cố gắng giành lấy, hy sinh tất cả để có được, cuối cùng lại tan biến như bọt nước. Cô mất hết—tình yêu, tình bạn, danh tiếng, sự nghiệp. Mọi thứ... chỉ vì cô muốn được anh yêu thương một chút.
Nhưng giờ đây, mọi điều đã không còn nữa.
Sau khi ngắt máy, Hàn Duy Thần cũng xóa số Linh Sa khỏi danh bạ. Với anh, đó là cách dứt khoát nhất để kết thúc một mối quan hệ từng gọi là bạn. Anh đã từng hy vọng cô hiểu lời cảnh báo của mình. Anh cũng đã mong cô dừng lại đúng lúc. Nhưng đáng tiếc, cô không hiểu.
Anh bước đến cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng tràn ngập căn phòng. Ánh mắt anh hướng về xa xăm, trông như vô định nhưng chất chứa biết bao tâm sự. Nỗi lo về Nhã Lam, về những rắc rối còn tồn đọng, tất cả đều in sâu nơi đáy mắt ấy.
Hàn Duy Thần chỉ hy vọng một điều duy nhất—mọi chuyện cứ để anh gánh vác. Còn cô, chỉ cần sống bình yên và hạnh phúc là đủ rồi.
Khi Nhã Lam tỉnh dậy, xung quanh hoàn toàn vắng lặng. Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, ௱oЛƓ lung. Cô đảo mắt nhìn quanh rồi nhận ra—đây là bệnh viện.
“Sao lại nằm ở bệnh viện rồi?”
Cô cố gắng nhớ lại. Hình như Trần Hưng đã đến cứu cô ra ngoài, sau đó cô chắn giữa Hàn Duy Thần và Cố Thế Kỳ. Lúc cả nhóm chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng… Rồi mọi thứ tối sầm lại. Nhưng… cô nhớ mơ hồ như có ai đó thì thầm bên tai rất nhiều lần.
Nhã Lam gượng ngồi dậy, với tay tìm cốc nước trên đầu giường. Cổ họng cô lúc này khô rát như bị thiêu đốt. Vừa uống được vài ngụm, thì cánh cửa phòng khẽ mở. Hàn Duy Thần bước vào.
Thấy cô đã tỉnh, ánh mắt anh ánh lên vẻ nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. Anh đi đến bên giường:
“Em tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không ổn không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.