Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 10

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:56:49

10 phút sau.


Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài hành lang. Cô không nghe rõ ai đang đến, nhưng âm thanh bước chân đó – gấp gáp, mạnh mẽ và rất quen.


“Cạch!”


Cửa bật mở.


Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, cả người vẫn còn vương bụi súng, ánh mắt sắc lạnh, khí chất tràn ngập uy quyền – chính là Hắc Diệt.


Lôi Hạ ngước lên, mắt mở lớn, cổ họng nghẹn lại:
“Anh…”


Không nói một lời, anh bước thẳng đến.


Bàn tay lạnh nhưng rắn rỏi của anh đặt lên vai cô, rồi siết lại đầy cẩn thận.


“Em có sao không?” – Giọng anh khàn khàn, nhưng đầy lo lắng.


Lôi Hạ lắc đầu, khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.


Anh cúi xuống, siết nhẹ bả vai cô, như muốn dùng sức lực của mình thay lời an ủi. Hơi thở anh vẫn còn nặng, cho thấy anh vừa trở về trong tình thế gấp gáp.


“Là ai?” – Cô hỏi nhỏ.


Ánh mắt Hắc Diệt tối lại. Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm như nuốt lấy mọi ánh sáng quanh phòng.


“Một nhóm từ phía Bắc. Không phải người lạ, nhưng là bọn không biết điều.” – Anh nói chậm rãi, lạnh như thép mài.


“Vì em?”


Anh gật đầu, ánh nhìn sắc như dao cắt.


“Chúng tưởng em là điểm yếu của tôi.”


Một nhịp tim lệch đi. Lôi Hạ chợt nhớ lại câu nói của Đàm Hoa Mã...


“Lôi Hạ… điểm yếu duy nhất của thằng nhãi đó.”


Cô nắm lấy tay anh, lần đầu tiên chủ động siết chặt.


“Không phải lỗi của em. Nếu có ai đáng trách… thì là những kẻ dám coi thường anh.”


Hắc Diệt sững người. Anh nhìn cô, thật lâu. Rồi bất chợt, bàn tay đang nắm lấy tay cô siết nhẹ hơn, chậm rãi. Ánh mắt anh dịu lại, không còn cuồng phong như thường lệ.


“Cô bé…” – Anh thấp giọng – “Em giỏi lắm.”


Lôi Hạ bật cười khẽ, gục đầu lên vai anh. Lần đầu tiên trong nhiều ngày, cô thấy bình yên thật sự.


Chỉ cần anh còn ở đây, mọi thứ… đều không sao cả.


Biệt thự – 3 giờ sáng.


Căn phòng an toàn chìm vào yên ắng. Đồng hồ trên tường đã điểm gần sáng, nhưng chẳng ai có thể ngủ nổi sau một đêm biến động.


Lôi Hạ tựa đầu lên vai Hắc Diệt. Cô không khóc, không run nữa, nhưng lòng thì vẫn ngổn ngang.


Cô khẽ hỏi:


“Lần này… có ai bị thương không?”


Hắc Diệt trầm ngâm vài giây rồi đáp:


“Không có người của tôi bị thương. Bọn chúng... không kịp gây ra chuyện gì.”


“Vậy còn anh?”


“Không sao.” – Anh quay mặt đi một chút, tránh ánh nhìn của cô.


Lôi Hạ nheo mắt. Cô kéo tay anh lại.


Trên cổ tay áo đen có một vết máu khô loang ra, chẳng hề nhỏ.


“Anh nói dối.” – Cô nhìn anh, mắt nghiêm lại.


Hắc Diệt im lặng.


“Lúc em gặp nguy hiểm, em không run.” – Giọng cô nhẹ tênh. – “Nhưng khi thấy anh bị thương… tim em như bị ai Ϧóþ nghẹt.”


Anh vẫn không nói gì. Chỉ là lần này, anh không rút tay lại.


Cô rút từ trong túi nhỏ bên cạnh ghế một hộp cứu thương mini, thứ mà Cadell nhét cho cô lúc trước “đề phòng trường hợp ngã cầu thang”.


Lặng lẽ, cô xé băng gạc, cẩn thận lau sạch vết máu, băng lại vết thương.


Mỗi động tác của cô, nhẹ nhàng mà nghiêm túc. Không thừa một động tác nào, không nói thêm một câu nào.


Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô.


Lúc cô xong việc, anh khẽ nắm lấy cổ tay cô – nơi vết sẹo cũ vì tự sát vẫn còn đó, tuy đã được băng bó cẩn thận.


“Đừng bao giờ làm tổn thương bản thân mình nữa.” – Giọng anh trầm xuống, như sóng ngầm đập vào đá ngầm.


“Ừm.” – Cô gật đầu.


Cô đã không còn là Lôi Hạ của ngày trước.


Bây giờ, cô biết rõ mình đang ở đâu, và bên cạnh ai.


“Ngày mai… tôi sẽ cho người chuyển em đến nơi an toàn hơn. Biệt thự này đã bị lộ.” – Anh nói, ánh mắt lóe sáng.


“Không cần.” – Cô nhìn thẳng vào anh. – “Em muốn ở lại. Với anh.”


Hắc Diệt hơi khựng lại.


“Lần này, em không trốn nữa.” – Cô tiếp. – “Trước đây em từng nghĩ chỉ cần rời khỏi Tống gia là được tự do, nhưng em hiểu rồi… em không muốn tự do để lạc lõng một mình.”


Một thoáng im lặng lướt qua giữa hai người.


Và rồi…


Hắc Diệt vươn tay, ôm cô vào lòng. Không mạnh mẽ, không тһô Ьạᴏ – mà là một cái ôm thật nhẹ, như sợ chạm vào một món đồ quá mong manh.


Đôi vai anh vẫn còn *** vì cảnh giác, nhưng vòng tay anh là thật – ấm áp và bảo vệ.


“Vậy thì ở lại.” – Anh thì thầm bên tai cô. – “Chỉ cần em muốn, mọi thứ sẽ là của em.”


Lôi Hạ nhắm mắt lại.


Đêm nay, cô không còn mơ về những cơn ác mộng nữa.


...


Cùng lúc đó – tại một nơi khác.


Một cuộc điện thoại được thực hiện trong bóng tối.


“Chúng thất bại. Nhưng hắn đã lộ sơ hở.”


Người bên kia cười khẩy.


“Không sao. Cứ để cô ta sống... càng gần hắn, càng tốt.”


Giọng cười lạnh rít qua đầu dây, như báo hiệu một cơn bão mới sắp kéo đến.


Sáng hôm sau.


Ánh nắng mỏng len qua khe rèm. Một ngày mới, nhẹ như hơi thở, nhưng lại không yên như vẻ bề ngoài của nó.


Lôi Hạ tỉnh dậy khi đồng hồ vừa nhích sang 7 giờ.


Cô không rõ bản thân đã ngủ bao lâu. Đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng cảm giác ấm áp ở bên cạnh thì rất rõ ràng – tấm chăn dày, hương gỗ trầm từ nội thất, và cả mùi bạc hà nhè nhẹ lưu lại trên gối, tất cả như mang hơi thở của một người: Hắc Diệt.


Cô chậm rãi ngồi dậy. Trong đầu là một khoảng lặng không tên.


Chuyện tối qua – tiếng súng, tiếng quát, căn phòng an toàn, ánh mắt đầy sát khí của anh, rồi cái ôm dịu dàng đến khó tin...


Tất cả, như một cơn gió lạnh vừa lướt qua, để lại một dấu vết âm ấm trong lòng ng**.


Cô rời giường, khoác chiếc áo mỏng rồi mở cửa bước ra ngoài.


Cadell đang đứng tựa vào lan can hành lang.


Hắn vẫn là Cadell cợt nhả ngày thường – áo sơ mi xắn tay, tóc bạch kim rối nhẹ, tay cầm một cốc cà phê.


Vừa thấy cô, hắn khẽ huýt sáo một tiếng rồi cười:


“Chào buổi sáng, quý cô kiêu kỳ.”


Lôi Hạ nhướng mày:
“Không gọi chị dâu nữa sao?”


Cadell nhún vai, vẻ mặt vô tội:
“Hôm qua suýt chết mấy lần, tôi đổi phong cách một chút cho... tươi.”


Cô bật cười khẽ, rồi lại trầm xuống:
“Tối qua... anh là người đã bắn?”


“Không. Tôi chỉ dọn dẹp. Lão đại mới là người kết thúc.”


“Anh ấy…” – cô ngập ngừng – “Bây giờ đang ở đâu?”


Cadell hớp một ngụm cà phê, hạ thấp giọng:


“Ở tầng hầm. Từ 4 giờ sáng. Có người bị bắt sống.”


Lôi Hạ khựng lại.


“Tôi có thể xuống không?”


Cadell lắc đầu.
“Không được. Đó là quy tắc của lão đại. Chị là người duy nhất bị cấm đặt chân đến tầng đó, nếu không có sự cho phép của anh ấy.”


Lôi Hạ im lặng. Trong lòng bỗng trỗi lên một cơn tò mò xen lẫn nỗi bất an. Dù đã từng đoán được phần nào thân phận Hắc Diệt, nhưng cô vẫn chưa thật sự hiểu: anh đang nắm trong tay những gì? Và phải trả giá bao nhiêu để giữ tất cả yên bình như bây giờ?


Cadell đặt cốc xuống thành lan can, rồi nói khẽ:


“Chị biết không, từ ngày chị xuất hiện… anh ấy không còn như trước.”


“Trước đây, anh ấy không tin ai cả. Cái gì cũng kiểm soát, cái gì cũng giấu kín. Nhưng bây giờ, chị là người duy nhất anh để lộ sơ hở.”


Lôi Hạ quay sang nhìn Cadell, ánh mắt dao động.


“Đó không phải sơ hở.” – cô nói. – “Đó là… lòng tin.”


Cadell cười nhạt:
“Hy vọng… không phải là điều khiến anh ấy trả giá.”

NovelBum, 20/04/2025 15:56:49

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện