Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 11

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:57:14

Trong tầng hầm.


Hắc Diệt đứng trước một người đàn ông bị trói chặt vào ghế sắt. Máu đã khô trên vạt áo hắn, ánh mắt vẫn còn lộ rõ vẻ hung hãn, dù đã bị đánh gần như không nhận ra khuôn mặt.


“Chủ mưu là ai?” – Hắc Diệt hỏi, giọng nhẹ như không, nhưng lạnh đến buốt xương.


Tên kia bật cười, răng nhuộm máu:


“Không phải mày cũng biết rồi sao?”


Hắc Diệt nhếch môi:
“Tao không hỏi để biết. Tao hỏi... để xem mày có còn giá trị gì không.”


Trong chớp mắt, bàn tay đeo găng của anh siết chặt chuôi dao trên bàn kế bên.


Căn phòng chìm trong thứ im lặng ngột ngạt...


...


Trên tầng, Lôi Hạ siết nhẹ tay vào thành lan can.
Một lần nữa, cô cảm nhận rõ – giữa anh và cô, cách nhau không chỉ một tầng hầm… mà là cả một thế giới.


Một thế giới mà cô không biết có đủ can đảm để bước vào hay không.


Nhưng cô biết chắc một điều.


Cô đã bước đến đây. Và cô không còn đường lui nữa.


Tầng hầm – 4 giờ 50 phút sáng.


Tên đàn ông bị trói vẫn chưa chịu hé răng thêm nửa lời. Ánh mắt hắn trợn trừng, khàn giọng cười khinh bỉ như thể đang thách thức số phận.


Hắc Diệt không tức giận, cũng không gấp. Anh đứng thẳng dậy, từ tốn tháo găng tay, từng động tác dứt khoát đến đáng sợ.


“Cậu muốn thử... đau đến mức không còn muốn giữ lại hàm răng nữa không?” – Anh hỏi, giọng thấp.


Không đợi câu trả lời, Hắc Diệt giật mạnh tay cầm chiếc ghế kim loại nặng trịch đặt bên cạnh, ném thẳng xuống sát nền, tiếng chấn động khiến bức tường rung lên nhẹ.


Tên kia hơi giật mình, nhưng vẫn cố ngẩng đầu.
“Mày chỉ là... một con chó của giới ngầm... Đừng tưởng... có vài thứ quyền lực là muốn làm gì thì làm…”


Một giây sau.


“Rắc!”


Âm thanh lạnh tanh vang lên – là âm thanh của đốt tay hắn bị bẻ ngược.


Tên kia hét lên, mắt trợn ngược, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.


Hắc Diệt cúi xuống, gằn từng chữ:
“Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Nếu không muốn tan xác trong im lặng, thì nói.”


Gã run rẩy, đầu cúi gục, mồm ***. Một lúc sau, hắn khàn khàn mở miệng:


“Đàm... Hoa Mã...”


Hắc Diệt khựng lại.


“Lão ta nhắm vào cô gái... Muốn bắt sống... lấy để trao đổi.”


“Trao đổi gì?”


“Loại thuốc... thế hệ mới... Hoan Trực đã điều chế thành công... Lão muốn lấy công thức.”


Hắc Diệt híp mắt, đáy mắt tối sầm lại.


“Cảm ơn vì đã hợp tác.”


Ngay khi câu nói dứt, Cadell xuất hiện sau lưng, như thể đã đợi sẵn.


“Dọn dẹp.” – Hắc Diệt lạnh nhạt.


“Rõ.” – Cadell gật đầu, không hỏi thêm một lời.


...


Phòng Lôi Hạ – cùng lúc đó.


Lôi Hạ vẫn chưa quay trở lại phòng ngủ. Cô đứng tựa bên lan can, ánh nắng đầu ngày bắt đầu rọi nhẹ lên gương mặt đầy tâm sự của cô.


“Chị đang nghĩ gì?” – Cadell xuất hiện bất thình lình, bước chân vẫn nhẹ nhàng như mèo.


Cô không quay lại.
“Đang nghĩ... liệu một người như anh ấy... có bao giờ thấy mệt không?”


Cadell nhún vai:
“Nếu có, chắc cũng không để ai thấy.”


Lôi Hạ siết tay lại.
“Anh ấy luôn mạnh mẽ. Nhưng... em không muốn anh ấy lúc nào cũng gồng mình như vậy.”


“Chị yêu anh ấy rồi đúng không?”


Cô im lặng.


Một lúc sau, cô chỉ khẽ đáp:
“Em không biết. Em chỉ biết… nếu một ngày anh ấy gục xuống, em muốn là người đầu tiên đỡ lấy.”


Cadell gãi đầu, lẩm bẩm:
“Lạy chúa... sao ai bên cạnh lão đại cũng đều sống kiểu liều mạng vậy chứ…”


...


Chiều cùng ngày.


Hắc Diệt bước lên tầng. Cánh cửa phòng Lôi Hạ khẽ mở, ánh nắng hắt ra vàng nhạt.


Cô đang ngồi bên bàn, cuốn sổ ghi chép mở sẵn, 乃út dừng giữa trang giấy.


Anh đứng dựa khung cửa, không lên tiếng.


Lôi Hạ cảm nhận được. Cô quay lại.


“Anh về rồi à?”


Anh gật đầu, bước vào, kéo ghế ngồi đối diện. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô:


“Em có sợ không?”


Lôi Hạ cười nhạt:
“Không sợ đêm qua. Chỉ sợ... anh không về nữa.”


Hắc Diệt trầm mặc. Anh đưa tay ra, đặt nhẹ lên mu bàn tay cô, ngón cái chạm vào khớp ngón tay lạnh giá.


“Lần này, tôi không bỏ em lại.”


Một câu nói ngắn, nhưng nặng như lời thề.


Lôi Hạ không nói gì, chỉ cúi đầu, giấu đi giọt nước trong mắt.


Đủ rồi. Đủ để cô bước tiếp. Dù đoạn đường ấy... có đen tối đến mức nào.


Một tuần sau.


Bắc Kinh vẫn ồn ào như thường lệ.


Nhưng trong thế giới mà Lôi Hạ đang sống, mọi thứ đã thay đổi âm thầm. Cô không còn là người phụ nữ bị nhốt trong khuôn khổ nữa. Cũng không còn là “cái bóng đứng sau” một người đàn ông quyền lực.


Cô bắt đầu xuất hiện trong các cuộc họp kín – những buổi giao ban nội bộ ngầm mà Hắc Diệt tổ chức trong biệt thự. Không ai phản đối. Bởi chỉ cần ánh mắt của Hắc Diệt lia qua, tất cả đều im bặt.


Lôi Hạ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên, lắng nghe, quan sát. Và ghi nhớ.


Cadell thì thở dài không biết bao nhiêu lần, mỗi lần lén nhìn sang lại thấy cô đang chăm chú đọc tài liệu về “chuỗi cung ứng độc dược” mà Hoan Trực từng phát triển – bằng một sự bình tĩnh đến đáng sợ.


“Chị định làm thật sao?” – Hắn hỏi một lần, nhỏ giọng.


“Làm gì?” – Cô không ngẩng đầu.


“Bước vào đây. Vào cái thế giới của tụi tôi.”


Lôi Hạ ngừng 乃út, nhấc mắt nhìn hắn:


“Tôi đã bước vào từ cái đêm có tiếng súng vang lên trong biệt thự rồi. Không ai hỏi tôi có muốn. Và tôi cũng không tính rút lui.”


Cadell gãi đầu, vội rót thêm ly cà phê cho cô, tay lầm bầm:
“Đúng là kiểu đàn bà lão đại thích... đáng sợ.”


...


Một tối khác.


Hắc Diệt đang xử lý một lô tin tình báo quan trọng thì Cadell bước vào, gõ nhẹ lên mặt bàn:


“Lôi Hạ... muốn gặp anh.”


“Ở đâu?” – Giọng anh không thay đổi.


“Trên tầng. Phòng chiến lược. Nơi trước giờ chưa ai được phép bước vào nếu không thuộc cấp cao.”


Hắc Diệt thoáng khựng lại. Đôi mắt anh chớp khẽ – nhưng trong đáy sâu lại hiện lên tia sáng trầm mặc.

NovelBum, 20/04/2025 15:57:14

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện