Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 12

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:57:35

Phòng chiến lược – 15 phút sau.


Lôi Hạ đứng cạnh bản đồ điện tử khổng lồ, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.


Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay lại.


“Anh đến rồi.”


“Em muốn gì?” – Giọng anh không mang chút ngạc nhiên.


Lôi Hạ tiến lại gần, dừng lại trước mặt anh, giọng rõ ràng:


“Em muốn mình không chỉ là người được anh bảo vệ. Em muốn trở thành người cùng anh bước vào mọi trận chiến. Dù thắng hay thua.”


Hắc Diệt nhìn cô rất lâu. Trong mắt anh lúc này, không còn là một Lôi Hạ yếu đuối, từng ngồi khóc vì bị đẩy xuống đáy hôn nhân không tình yêu. Trước mặt anh là một người phụ nữ biết mình muốn gì. Và đủ bản lĩnh để gánh lấy hậu quả.


“Lý do?” – Anh hỏi khẽ.


“Vì em không muốn mất anh.” – Cô đáp, không chần chừ.


“Vì em không muốn tiếp tục bị xem là điểm yếu của anh.”


“Vì... em muốn mình có quyền đứng bên anh – không chỉ với tư cách là người phụ nữ của anh. Mà còn là... một người xứng đáng.”


Không gian lặng đi.


Đằng sau cánh cửa phòng, Cadell đang nín thở. Còn các vệ sĩ phía xa – dù không nghe thấy gì – cũng cảm thấy khí áp quanh biệt thự có gì đó đang dịch chuyển.


Vài giây sau, Hắc Diệt bước đến, đứng trước mặt cô.


Anh cúi nhẹ, đặt một tay lên gò má cô, giọng thấp nhưng rõ ràng:


“Vậy thì từ bây giờ, em là một phần của Hoan Trực.”


“Nhưng nhớ lấy – một khi đã vào, không còn đường quay lại.”


Lôi Hạ nhìn vào mắt anh.
“Em chưa từng nghĩ sẽ quay đầu.”


Hắc Diệt mím môi, đôi mắt nheo lại như một thú săn chuẩn bị thả dây xích ra khỏi đồng đội mới. Và đúng lúc ấy, anh quay người, rút từ tủ sắt một hộp kim loại.


Bên trong – là một chiếc nhẫn nhỏ, bạc trắng, không đính đá, không hoa văn. Chỉ có một ký hiệu khắc rất mảnh ở mặt trong: 𝑯𝑻.


“Đây là thứ mà bất kỳ thành viên nội bộ nào cũng phải đeo.” – Anh đưa cho cô.


“Vì anh... em đeo.” – Cô khẽ cười.


Và khi chiếc nhẫn vừa nằm gọn trên tay Lôi Hạ, cũng là lúc cô chính thức bước sang một thế giới khác.


Một nửa bước chân vào địa ngục.
Nhưng một nửa... là để giữ lấy ánh sáng duy nhất đời cô.


Ba ngày sau.


Lôi Hạ ngồi trong xe bọc thép chuyên dụng của Hoan Trực, ánh mắt dán vào màn hình hiển thị tuyến đường di chuyển. Bên cạnh cô là Cadell – hôm nay mặc nghiêm chỉnh đến lạ, súng giắt ngang thắt lưng, áo vest đen không một nếp nhăn.


“Đây là lần đầu tiên chị xuất hiện trong một cuộc giao dịch thật sự.” – Cadell liếc qua – “Không cần phải làm gì. Chỉ cần ngồi im và quan sát.”


“Vì tôi chưa đủ tin tưởng, đúng không?” – Cô thẳng thắn hỏi.


Cadell thở ra một tiếng:


“Không. Là vì chị... là người quan trọng với lão đại.”


Lôi Hạ khẽ siết tay, mắt vẫn không rời khỏi màn hình:


“Càng quan trọng, càng không thể trở thành gán***.”


...


Địa điểm giao dịch – 10 giờ đêm.


Một nhà kho cũ ven sông, được cải tạo thành nơi trao đổi hàng hóa mật. Bên ngoài nhìn cũ kỹ, lạnh lẽo – nhưng bên trong, từng ngóc ngách đều gắn cảm biến và máy ghi hình ngầm.


Hắc Diệt đã có mặt từ trước. Anh ngồi ở vị trí trung tâm bàn họp dài bằng kim loại, phía sau là ba thành viên cấp cao nhất của Hoan Trực.


Lôi Hạ bước vào, gương mặt bình tĩnh đến lạ, theo sau Cadell.


Cô không ngồi gần Hắc Diệt – mà chọn ghế phía bên phải bàn, nơi những người mới thường ngồi để quan sát.


Một người đàn ông trung niên bước vào từ cửa bên. Kẻ trung gian.


“Bên phía đối tác sắp tới.”


Tất cả đứng dậy. Hắc Diệt vẫn ngồi.


Một nhóm ba người xuất hiện.


Gã đi đầu – tóc hoa râm, mắt sắc như dao, đeo kính gọng bạc – chính là Lữ Vân Trạch, đại diện mới được Đàm Hoa Mã cài vào mạng lưới giao dịch khu vực Đông Á.


Hắn vừa thấy Hắc Diệt liền cười, cung kính:
“Thật vinh hạnh được diện kiến.”


“Bỏ khách sáo. Vào thẳng vấn đề.” – Hắc Diệt lạnh lùng đáp.


Bầu không khí lập tức chùng xuống.


Tài liệu hợp đồng được đẩy qua giữa bàn. Hai bên bắt đầu kiểm tra hàng, rà hóa đơn, xác nhận từng lô thuốc và vật tư nghiên cứu.


Lôi Hạ không chớp mắt, ghi nhớ mọi bước. Cô nhận ra một điều: đây không đơn giản là giao dịch dược phẩm. Bên kia... đang cố tình đưa vào một chi tiết không khớp.


“Cadell.” – Cô khẽ gọi.


“Ừ?”


“Lô hàng số 4. Trong bản kiểm kê có 16 bình mẫu. Nhưng bên nhận ký xác nhận 18.”


Cadell nhíu mày. Hắn lập tức liếc sang nhân viên kỹ thuật, khẽ gật.


Chỉ vài giây sau, người phụ trách phía Hoan Trực thì thầm với Hắc Diệt.


Anh nhướng mày, quay sang nhìn thẳng Lữ Vân Trạch:


“Muốn thử tôi à?”


Lữ Vân Trạch thoáng giật mình:
“Không... có thể là do phía kỹ thuật bên tôi nhầm...”


“Không có nhầm ở đây.” – Hắc Diệt cắt lời, tay gõ nhịp lên mặt bàn. “Hai bình đó không phải thuốc. Là thiết bị định vị tầm xa.”


Không khí đóng băng.


Một trong ba người đi cùng Lữ Vân Trạch tái mặt, định rút súng.


“Bốp!”


Cadell đã đứng phía sau hắn từ lúc nào, tay giữ chắc báng súng, đập mạnh vào gáy kẻ đó khiến hắn đổ gục ngay tại chỗ.


Lữ Vân Trạch vội giơ tay:
“Là người của tôi hành động tự ý! Tôi sẽ chịu trách nhiệm!”


Hắc Diệt đứng dậy, ánh mắt rơi xuống bàn tay Lôi Hạ – nơi cô vẫn đang đặt 乃út ghi chú.


“Lần này, tôi tha.”


“Lần sau, sẽ không có ai còn cơ hội xin lỗi.”


...


Trên đường về.


Lôi Hạ ngồi yên trong xe, hai tay đan lại.


Cadell nheo mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu:


“Lúc nãy... sao chị phát hiện được lô hàng có vấn đề?”


Lôi Hạ đáp tỉnh bơ:


“Tôi quen cách kiểm sổ sách. Bên Tống gia ngày trước... tôi cũng từng phải kiểm từng dòng số để tránh cha con họ biển thủ tiền.”


Cadell cười khan:
“Ghê thật. Thảo nào lão đại lại cưng chị tới vậy...”


...


Đêm đó.


Trong thư phòng, Hắc Diệt đưa cho cô một tập tài liệu mật. Không nói gì.


Lôi Hạ cầm lấy, hỏi khẽ:
“Đây là...?”


“Danh sách toàn bộ trạm vệ tinh của Hoan Trực trên khắp Đông Nam Á.”


Cô sửng sốt.
“Anh tin em đến vậy sao?”


Hắc Diệt nhìn cô.


“Em đã không quay lưng lúc em có quyền quay đi. Từ giờ... tôi giao lưng mình cho em.”


Một tuần sau.


Lôi Hạ ngồi trong văn phòng tầng hai biệt thự, xung quanh là những bản sơ đồ hệ thống an ninh, tuyến vận chuyển và các báo cáo nội bộ cập nhật từng giờ.


Cô đã quen dần với guồng quay khắc nghiệt nơi đây.


Cadell từng đùa: “Chị còn tỉnh táo sau bảy ngày là đủ để xem như đã qua vòng tuyển chọn tàn nhẫn nhất của Hoan Trực rồi đấy.”


Cô không đáp, chỉ cười nhạt. Cô biết, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu.


...


Chiều hôm đó.


Lôi Hạ nhận được một tập báo cáo từ đội vận hành khu phía Nam – nơi chuyên phụ trách nghiên cứu và lưu trữ công thức độc dược thử nghiệm.


Thói quen cũ trỗi dậy, cô không đọc qua loa, mà đọc từng dòng số, từng mã hàng, từng dấu chấm phẩy.


Cho đến khi...


Cô phát hiện một chi tiết bất thường.


Trong nhật ký vận chuyển có một dòng bị xóa rồi viết đè lên, rất khéo, nhưng vẫn để lại dấu vết mờ dưới lớp mực mới.


Mã lô hàng 077–VX4.


Cô mở bảng dữ liệu tổng – mã đó từng được xếp loại “nguy hiểm tuyệt đối”, chưa được kiểm nghiệm an toàn, và... lẽ ra phải nằm trong kho đông lạnh 03 – chưa được phép di chuyển.


Nhưng trong bản mới, nó bị ghi là “vận chuyển thành công tới trạm Vĩnh Phong”.


Cô chau mày. Mở điện thoại, gọi Cadell.


“Đường dây nội bộ.” – Giọng hắn vang lên.


“Cadell, cho tôi xác minh vị trí thực tế của lô hàng mã VX4.”


Chưa đến hai phút sau, Cadell trở lại cuộc gọi.
“Tôi kiểm tra rồi. Lô hàng đó chưa từng rời kho. Đang nằm yên ở kho lạnh phía Nam.”


“Vậy... ai đã gửi báo cáo giả?”


“Chờ tôi hai phút. Tôi lên gặp chị.”


...

NovelBum, 20/04/2025 15:57:35

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện