Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 03

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:54:08

“Cô bé... Hóa ra em đã giấu tôi...”
Giọng nói của Hắc Diệt trầm duc vang lên, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt xanh xao của Lôi Hạ – gầy guộc và tiều tụy hơn trước rất nhiều.


“Hạnh phúc mà em từng ao ước... là như thế này sao?” – Đôi mắt anh thoáng run lên, ánh nhìn sắc lạnh hòa cùng một nỗi đau âm ỉ như thể đang dâng lên tận đáy tim. Khí chất cường liệt mang vẻ dã tính từ người anh lan ra trong không khí, lặng lẽ lấp đầy căn phòng vắng.


“Cuộc hôn nhân đó...” – Anh cất giọng khàn khàn – “Lẽ ra không nên tồn tại thêm bất kỳ phút giây nào nữa.”


Anh quay sang gọi thấp:
“Ninh Cước, vào đi. Gọi bác sĩ lấy máu cho tôi.”


Người đàn ông mặc vest đen đứng chờ ngoài cửa khẽ gật đầu, dùng tay ra hiệu cho vị bác sĩ đang chờ sẵn đối diện. Vẻ mặt của Ninh Cước bình lặng, thậm chí gần như vô cảm, nhưng ẩn sau đó lại là một luồng khí nguy hiểm âm ỉ khiến người khác khó lòng đoán biết.


“Vâng... vâng...” – Vị bác sĩ lập cập bước vào, nắm chặt hộp dụng cụ y tế trong tay, như thể đang cầm một chiếc bẫy chực chờ sập xuống. Thân thể ông như lạnh đi vài phần, bởi khí áp trong phòng lúc này quá đỗi nặng nề.


Tiến sát đến bên giường bệnh, ông bắt đầu mở dụng cụ, tay run nhẹ khi chạm vào từng món đồ. Cảm giác như chính mình đang bước vào lãnh địa của loài thú hoang.


Hắc Diệt vẫn chăm chú nhìn Lôi Hạ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô lấy một giây. Anh cất giọng trầm u ám:


“Bác sĩ, đừng phí lời. Cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch.”


“Vâng… tôi hiểu… tôi sẽ làm ngay...” – Ông bác sĩ gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị lấy máu.


“Cô ấy mất khá nhiều máu…” – Ông nói dè dặt – “Liệu có cần cân nhắc lượng máu lấy ra từ ngài?”


“Bao nhiêu cũng được. Tôi cùng nhóm máu với cô ấy.” – Hắc Diệt trả lời gọn lỏn, không chấp nhận bất kỳ sự ngập ngừng nào.


Biết rõ thân phận người trước mặt không thể coi thường, vị bác sĩ chỉ biết cắm cúi tiếp tục công việc. Trong thâm tâm ông, chữ “Hoan Trực” – cái tên của tổ chức mà người đàn ông này đứng đầu – giống như một lời cảnh báo chết người.


“350cc... vẫn chưa đủ.” – Bác sĩ liếc mắt nhìn sang, giọng cẩn trọng.


“Tiếp.” – Hắc Diệt lạnh nhạt ra lệnh.


“450cc...”


“Tiếp.”


“550cc...”


“Tiếp.”


Đến lúc này, Ninh Cước đứng ngoài cũng không thể giữ bình tĩnh. Hắn bước đến gần, ánh mắt lo lắng dõi vào gương mặt đang dần nhợt nhạt của Hắc Diệt.


“Lão đại...” – Hắn hạ giọng – “Nếu tiếp tục thế này, e là cơ thể anh sẽ không chịu nổi nữa…”


“Im miệng!” – Hắc Diệt gằn giọng, sắc mặt đã bắt đầu tái xanh. Trán anh đổ mồ hôi, ánh mắt mờ đi từng chút một, cơn choáng váng từ từ len vào từng tế bào.


Bác sĩ bắt đầu nhận ra dấu hiệu nguy hiểm. Ông ngước nhìn Hắc Diệt – người đàn ông lạnh lùng, kiên cường đến mức đáng sợ kia giờ đây đang cố gồng mình chống chọi với cơn mệt mỏi quật ngã.


Cả khuôn mặt anh căng lại, hai hàng lông mày gần như chạm vào nhau. Dù vậy, ánh mắt kia vẫn sắc lẹm như dã thú bị thương, luôn cảnh giác, luôn sẵn sàng phản kháng nếu có bất kỳ điều gì đe dọa đến người phụ nữ đang nằm bất tỉnh bên cạnh.


“Có lẽ... bấy nhiêu cũng đủ cứu cô ấy rồi...” – Vị bác sĩ lên tiếng, định khuyên can.


“Ông không biết gì cả.” – Hắc Diệt lạnh lùng cắt ngang. “Lấy đủ máu cho cô ấy. Cô ấy sống, tôi mới sống. Còn nếu có ai dám làm cô ấy tổn thương... tôi tuyệt đối không tha.”


Trước ánh mắt đó, bác sĩ không còn lời nào để nói. Ông chỉ biết cúi đầu, tiếp tục công việc, lòng run rẩy đến không ngẩng nổi mặt.


“850cc! Được rồi!” – Vị bác sĩ thốt lên như trút được gán***, lau mồ hôi đang chảy ướt trán.


Hắc Diệt mỉm cười nhợt nhạt, toàn thân dần chao đảo. Anh chống tay đứng lên, bước được vài bước thì cả người khuỵu xuống...


Bóng tối nhanh chóng ùa đến, nuốt trọn ý thức của anh.


“Bịch!”


“Lão đại?! Lão đại?!” – Ninh Cước hoảng hốt lao tới đỡ lấy anh, giọng đầy lo lắng.


“Mẹ kiếp! Còn đứng đực ra đó làm gì?! Mau gọi thêm người vào hỗ trợ!”
Ninh Cước quát lớn, ánh mắt sắc như dao lia thẳng về phía ông bác sĩ đang run rẩy đến mức không đứng vững.


“Dạ... dạ... mời ngài đi theo tôi...” – Ông bác sĩ lắp bắp, vội vã đưa tay làm động tác mời, cố gắng kéo lại chút trấn tĩnh. Cả đời hành nghề y, ông chưa từng chứng kiến tình huống hỗn loạn như thế này.


Không dám chậm trễ, ông bác sĩ sải nhanh bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo.


“Mau chia ra, một nửa vào hỗ trợ trong phòng, nửa còn lại theo tôi!” – Ông ra lệnh dồn dập.


Các y tá và bác sĩ trực sẵn ngoài hành lang lập tức chia nhóm, nhanh chóng phối hợp nhịp nhàng. Hai tốp người như hai dòng nước tách đôi, gấp rút lao về hai hướng khác nhau.


Một đêm trắng không ngủ.


...


Tại Tống gia.


Bầu không khí nơi đây lại hoàn toàn trái ngược. Một người đàn bà quyền quý khoác trên mình bộ đầm hàng hiệu lộng lẫy, cổ tay và ngón tay đeo đầy trang sức lấp lánh. Sự xa hoa toát ra từ từng cái nhấc tay, từng bước đi, như thể bà là nữ hoàng giữa thế giới phù phiếm của mình.


Liễm Sương – cái tên đã quen thuộc trong giới thượng lưu.


Bà ta nhấc tách trà nóng, khẽ thổi nhẹ, đáy mắt lạnh lùng ánh lên tia khinh miệt.


“Sáng rồi. Đến xem con bé đó chết hay chưa, để mẹ còn chuẩn bị sẵn quan tài...” – Bà cười nhạt. – “Nếu nó chết, toàn bộ cổ phần công ty trong tay nó sẽ thuộc về chúng ta thôi, con trai yêu.”


Giọng bà thản nhiên, tựa như đang bàn chuyện cơm nước thường ngày.


Từ đầu bên kia điện thoại, giọng Tống Thành vang lên:
“Có chứ mẹ. Nhất định mẹ phải đi. Còn để đám nhà báo thêu dệt chuyện lung tung thì phiền lắm.”


Liễm Sương nhấp một ngụm trà, rồi thản nhiên cúp máy.
Trong đầu bà, một chuỗi tính toán lạnh lùng lướt qua.


Ngày trước, khi bố mẹ Lôi Hạ gặp tai nạn, bà đã mừng thầm. Một nửa cổ phần công ty rơi vào tay cô ta, và bây giờ, chỉ cần cô ta “biến mất”, tất cả sẽ gọn ghẽ rơi vào túi Tống gia.


Bà không vội vàng phá vỡ cuộc hôn nhân giữa Tống Thành và Lôi Hạ, chỉ vì còn chưa nắm chắc toàn bộ quyền lực. Bây giờ, ông trời tự dưng đưa đến một cơ hội tuyệt hảo như thế, tại sao bà không tận dụng?


Liễm Sương đứng dậy, dáng vẻ đài các, quyền quý như thể đã chuẩn bị sẵn để bước lên sân khấu lớn.


“Tần quản gia, chuẩn bị xe.” – Bà nhướng mày ra lệnh.


“Vâng, thưa phu nhân. Phu nhân muốn chọn loại xe nào?” – Quản gia kính cẩn hỏi.


Bà ta suy nghĩ một chút, rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Mercedes S Class, nhưng phải là phiên bản cao cấp nhất – Maybach S650.”


“Vâng, thưa Liễm phu nhân.”


...


Bên kia, trong bệnh viện.


“Lôi Hạ... Lôi Hạ... Lôi Hạ!!”


Hắc Diệt choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Anh bật dậy như chiếc lò xo bị nén chặt quá lâu, chỉ chờ bùng lên.


Một cơn ác mộng.


Trong mơ, anh thấy Lôi Hạ toàn thân đẫm máu bò đến bên mình, đôi mắt tràn đầy sự đau đớn, khổ sở, yếu ớt cầu cứu. Anh vươn tay ra định kéo cô vào lòng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hình bóng ấy liền tan biến vào hư không, để lại anh gào thét điên cuồng trong tuyệt vọng.


Cảm giác đó... xé nát cả linh hồn.


“Lão đại...”
Giọng Ninh Cước vang lên, nhưng Hắc Diệt chẳng buồn ngẩng đầu.


“Lão đại, thuốc bác sĩ kê đã để trên bàn. Ông ấy dặn...” – Ninh Cước ngập ngừng.


“Lôi Hạ đâu?” – Hắc Diệt cắt ngang, giọng khàn đặc.


Ninh Cước thoáng ngẩn ra. Trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia phức tạp. Hắn đã từng không tin vào cái gọi là tình yêu – thứ mà hắn cho rằng chỉ như liều thuốc độc ngọt ngào, rồi cuối cùng sẽ Ziếc chuyết người ta trong đau đớn.


Nhưng hiện tại, hắn đang chứng kiến người đàn ông từng tay nắm cả giang sơn – lão đại Hoan Trực – lại vì một cô gái mà gầy yếu, mà quật ngã.


“Lão đại... Cô ấy không sao rồi. Tình trạng sức khỏe đã ổn định hơn nhiều.”


Nghe vậy, Hắc Diệt khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn đượm một vẻ ưu ái không che giấu.


Anh lảo đảo rời khỏi giường.


“Tôi phải đi thăm cô ấy.”


Ninh Cước lập tức chắn trước mặt:
“Lão đại, xin ngài giữ gìn sức khỏe. Hiện tại tình trạng của ngài cũng không khá hơn cô ấy bao nhiêu. Bác sĩ đã căn dặn, cần nghỉ ngơi dưỡng sức...”


Hắc Diệt nhướng mày, ánh mắt như đóng băng cả không gian.


“Từ khi nào... cậu có quyền ra lệnh cho tôi?”

NovelBum, 20/04/2025 15:54:08

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện