Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 04

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:54:30

Câu nói ấy, dù nhẹ, nhưng lại sắc lạnh vô cùng.


Ninh Cước đành cúi đầu, nuốt hết những lời định nói vào trong lòng. Cuối cùng, hắn chỉ biết bất lực nhìn theo bóng dáng gầy guộc nhưng kiên định của lão đại, bước từng bước nặng nề rời khỏi phòng.


“Ôi chao, tôi chỉ đến xem con dâu yêu quý của con trai mình ra sao thôi mà. Còn mấy người là ai vậy?” – Liễm Sương nhướng mày hỏi, ánh mắt sắc lẻm lướt qua hai người vệ sĩ đang đứng canh ngay trước cửa phòng bệnh của Lôi Hạ.


Hai người đàn ông cao lớn vẫn đứng im lìm, không đáp lại, nét mặt cứng như tượng đá.


Liễm Sương khẽ thu lại nụ cười điệu đà trên môi, quay sang hỏi Tống Thành, giọng đầy nghi hoặc:
“Con trai, vệ sĩ của con sao?”


Tống Thành cau mày, vẻ mặt y hệt mẹ mình, đáp ngay:
“Con? Con chưa từng thuê mấy người mặt lạnh như băng này bao giờ!”


Cả hai còn đang rì rầm bàn tán thì một giọng nói trầm khàn, đầy uy lực vang lên từ phía sau, như thể xé toạc bầu không khí đang nặng nề:


“Vệ sĩ của tôi. Ai dám chê mặt họ khó coi?”


Câu nói ấy khiến cả hành lang như lặng đi trong một thoáng.


Liễm Sương và Tống Thành không hẹn mà cùng quay đầu lại, ánh mắt lập tức chạm phải một thân ảnh đang chậm rãi tiến đến gần.


Người đàn ông ấy có mái tóc đen rối nhẹ, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt sắc lạnh với những đường nét cương nghị, góc cạnh như được đẽo tạc. Đôi mắt sâu thẳm như vực sâu không đáy khiến người đối diện vừa nhìn đã cảm thấy nghẹt thở, vừa mê hoặc vừa khiếp sợ.


Bộ đồ anh mặc trông có vẻ xuề xòa, nhưng khí thế toát ra từ từng bước chân lại khiến người ta không dám xem thường. Ánh sáng hắt qua khiến dáng người ấy như bao trùm cả một mảng hành lang.


Liễm Sương gần như chết đứng trong vài giây.


Người đàn ông này... là ai? Áp lực từ anh ta mang lại khiến bà không tự chủ được mà rùng mình. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, bà ta có cảm giác như đang đối mặt với một linh hồn từ cõi âm vừa đội mồ sống dậy. Một hơi lạnh len lỏi từ sau lưng dọc thẳng lên gáy.


“Cậu... cậu là...” – Liễm Sương cố giữ bình tĩnh, kéo dài âm cuối để giành thêm thời gian suy nghĩ.


Ngay lúc đó, hai vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức cúi người, đồng thanh:
“Lão đại.”


Tiếng gọi ấy như một quả bom nổ tung trong đầu Liễm Sương và Tống Thành.


Liễm Sương lập tức quay sang nhìn con trai, ánh mắt đầy hoang mang. Tống Thành cũng nhìn lại mẹ, không giấu nổi sự bối rối trong đáy mắt.


“Lão đại”? Người đàn ông kia... rốt cuộc là ai?


Sự xuất hiện của anh ta chẳng khác nào một làn sương đen bí ẩn, lạnh lẽo, nuốt trọn toàn bộ khí thế vốn có của hai mẹ con Tống gia...


“Chào cậu, tôi là Liễm Sương – phu nhân của Tống gia. Chắc hẳn cậu biết rồi chứ...” – Giọng bà cất lên đầy tự tin, như thể mỗi từ đều đính kèm với địa vị và quyền lực.


“Không biết. Và cũng không quan tâm.” – Hắc Diệt đáp cộc lốc, ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc. Anh không dừng lại, mà từng bước tiến sát về phía Tống Thành.


“Còn hắn thì tôi có quan tâm đấy.”


“Thụp!”


Âm than*** nề vang lên, là một cú đấm đầy uy lực giáng thẳng vào vùng bụng của Tống Thành.


“Mày... mày...” – Tống Thành không kịp phòng bị, cả người ngã sấp xuống sàn, tay ôm bụng quằn quại. “Đồ điên! Mày muốn gì hả?!”


Liễm Sương chết lặng trong vài giây. Bà đứng ngay bên cạnh con trai mà chẳng kịp ngăn cản gì.


“Này! Cậu... cậu làm cái gì vậy?!” – Bà hoảng hốt siết chặt vạt váy, giọng run run đầy giận dữ và sợ hãi.


Hắc Diệt khẽ đá lưỡi vào má – một thói quen cũ mỗi khi anh ra tay xử lý kẻ thù. Không nói không rằng, anh tung tiếp một cú đấm mạnh như trời giáng vào gương mặt “bảnh bao” của Tống Thành. Lực đấm dồn từ cánh tay khiến Tống Thành không kịp né tránh, liên tiếp lãnh trọn từng đòn.


“Bụp!”
“Bụp!”


Từng cú, từng cú, rơi xuống gương mặt tái mét của Tống Thành.


“Đồ điên! Tao đã làm gì mày?!” – Hắn hét lớn, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Mẹ! Gọi người vào kéo hắn ra đi!”


Liễm Sương lùi lại bản năng, không dám tiến thêm nửa bước. Mặc cho con trai bị đánh đến mức không còn hình dạng, bà cũng không dám lao vào can thiệp.


“Cậu... cậu có tin tôi gọi cảnh sát không?!” – Bà hốt hoảng đe dọa, nhưng giọng nói đã không còn chắc chắn.


Khi thấy Tống Thành hoàn toàn không còn phản kháng nổi, Hắc Diệt mới chậm rãi rút khăn giấy trong túi ra, lau từng vết máu loang trên khớp tay. Vẻ mặt bình thản, như thể chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến anh.


Trước khi quay lưng rời đi, anh lạnh lùng nhả ra từng chữ:


“Cái giá các người phải trả cho những ngày tháng cô ấy bị tổn thương... vẫn còn quá nhẹ.”


Câu nói như một bản án treo lơ lửng trong không khí.


Liễm Sương vội vàng đỡ lấy Tống Thành, vừa giúp con trai đứng dậy, vừa cao giọng oang oang – như thể cố tình để người kia nghe thấy:


“Con trai yêu! Con yên tâm, Tống gia này không dễ bị bắt nạt. Có thù, nhất định phải trả!”


Bà vừa phủi bụi bám trên quần áo Tống Thành, vừa nghiến răng:
“Con nhỏ Lôi Hạ kia, hóa ra bấy lâu qua lén lút qua lại với người đàn ông khác... Dám cậy thế uy hiếp nhà họ Tống ư? Hừ!”


Hai mẹ con rời khỏi bệnh viện trong bộ dạng giận dữ, nhưng vẫn đầy ngạo nghễ.



Bên trong phòng bệnh, Hắc Diệt lặng lẽ kéo ghế lại ngồi cạnh giường Lôi Hạ. Anh nhìn cô, đáy mắt không giấu được vẻ mỏi mệt và đau đáu.


Cô vẫn chưa tỉnh lại.


Năm năm trôi qua...
Liệu cô có còn nhớ đến một Hắc Diệt ngày nào – cậu trai ăn mặc nhếch nhác, đi làm thuê khắp nơi, luôn thấm đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn sáng rực vì hy vọng?


Hay... cô đã quên hết?


Từ cái ngày định mệnh ấy, cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng khác.
Dấn thân vào thế giới đen tối, không vì lựa chọn, mà là vì bắt buộc. Cũng có thể, là vì duyên.


“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”


Hắc Diệt bật cười khẽ, lắc đầu. Mấy năm trước, anh không thể liên lạc với cô – không có số điện thoại, không có cách nào tiếp cận, càng không đủ năng lực để bước vào thế giới cô đang sống. Một người ở nơi cao vời vợi, đã thành vợ người ta. Còn anh... vẫn là kẻ không tên, không phận.


Hai năm trở lại đây, anh mới có chỗ đứng. Nhưng cái giá phải trả cho địa vị hôm nay là gì?


Là máu, là nước mắt, là hàng trăm trận đánh sống còn, là những lần giáp mặt tử thần trong gang tấc. Là cả quãng thời gian chịu đựng, phục tùng, chiến đấu không ngơi nghỉ – để từ một kẻ vô danh trở thành “lão đại” của băng Hoan Trực.


Không ai hiểu được – để khác biệt, phải trả giá ra sao.


Anh chợt nhớ tới Cửu thúc Bằng Lãng – người anh em tốt từng dẫn dắt anh, vừa khôn ngoan, vừa thâm sâu khó đoán. Một người đàn ông đáng nể.


Giữa lúc suy nghĩ miên man...


“Hắc Diệt... Hắc Diệt...”
Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai anh, như một sợi tơ kéo anh về thực tại.


Anh giật mình cúi xuống. Lôi Hạ... cuối cùng em cũng tỉnh rồi!


Cô khẽ mở mắt, đôi mi run rẩy, ánh nhìn mờ mịt lướt quanh căn phòng xa lạ.


Cô... vẫn còn sống.


Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ, rọi những tia chói chang lên chiếc giường trắng toát nơi Lôi Hạ đang nằm. Căn phòng ngập trong màu trắng lạnh lẽo, pha lẫn thứ mùi hương rất lạ... cũng rất quen...


Mùi của xà phòng, lẫn trong cái ấm áp dịu nhẹ của ánh nắng đầu mùa. Mùi hương ấy khiến trái tim cô khẽ rung lên...


Lôi Hạ mở mắt, hàng mi run rẩy. Ánh nhìn trống rỗng lặng lẽ quét qua không gian tĩnh lặng. Nước mắt nơi khóe mi từ từ trào ra, từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống.


Hắc Diệt...


Đã bao năm rồi?


“Cô bé... là tôi đây. Hắc Diệt. Người vẫn luôn đứng phía sau, chờ đợi em...” – Giọng anh nhẹ nhàng vang lên, êm như một cơn gió dịu thoảng qua trái tim đã nguội lạnh của cô.

NovelBum, 20/04/2025 15:54:30

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện