Lôi Hạ nhìn anh, đôi mắt mở to đến ngây dại. Gió ngoài cửa sổ thổi thật khẽ, như cũng ngập ngừng không dám chen vào khoảnh khắc đầy lặng im thiêng liêng giữa hai người.
Cô cố gắng cử động môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Không lời nào có thể thoát ra.
“Lôi Hạ... tôi nhớ em.” – Hắc Diệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, bàn tay ấy từng bị chăn mền che khuất. Giờ đây, anh siết chặt lấy nó như thể sợ nếu buông ra, cô sẽ tan biến mất.
“Từng giây từng phút tôi đều nghĩ đến em. Chỉ mong có thể gặp lại em, dù chỉ một lần…”
Lôi Hạ ngẩng đầu nhìn anh. Nước mắt cô trào ra như suối, chảy dài trên đôi gò má trắng xanh đang hắt ánh nắng.
Cô nghẹn ngào:
“Hắc Diệt... Là anh thật sao? Anh đã quay về rồi?”
Hắc Diệt cười nhẹ, giọng anh trầm ấm như ôm lấy linh hồn đang rạn vỡ trong cô:
“Là tôi. Là Hắc Diệt thật. Tôi sẽ bảo vệ em, từ nay về sau... sẽ không còn ai có thể làm em tổn thương nữa.”
Bất chợt, Lôi Hạ òa khóc, tiếng nấc bật ra như một đứa trẻ bị dồn nén quá lâu.
“Bố mẹ em... họ không còn nữa...”
Lần đầu tiên sau rất lâu, cô cho phép mình yếu đuối. Bởi vì ở bên anh, cô biết mình được phép dựa vào, được quyền buông xuôi phòng bị, được khóc... được đau.
Chỉ có người đàn ông này – mới khiến cô thật sự cảm thấy mình được bảo vệ.
Năm năm xa cách, chỉ một câu “tôi nhớ em” thôi cũng khiến cô sống lại quãng thanh xuân đã từng.
Giữa họ, chẳng cần nhiều lời.
Chỉ cần hơi thở và nhịp tim – là quá đủ.
Hắc Diệt nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô, cười dịu dàng:
“Ngoan. Đừng khóc nữa. Em khóc, tôi sẽ buồn lắm đấy.”
Anh dùng ngón tay lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên má cô.
“Tai nạn của bố mẹ em... tôi đang điều tra. Tôi tin, đó không phải là một tai nạn ngẫu nhiên. Có điều gì đó rất mờ ám phía sau.”
Lôi Hạ sững người. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến từng mạch máu trong người cô như ngừng chảy. Cổ họng nghẹn đắng, vị sắt trào lên khiến cô muốn nôn ra tất cả nỗi đau đang dằn xé trong tim.
“Là có người... hãm hại sao?” – Cô run rẩy hỏi.
Hắc Diệt gật đầu, ánh mắt nặng trĩu.
Dù ánh nắng vẫn phủ đầy căn phòng, nhưng trái tim Lôi Hạ như bị đóng băng. Cô nhìn lên trần nhà trắng xóa, long ng** trống rỗng, như thể thân thể này chỉ là một chiếc vỏ rỗng không hồn.
Cuộc đời... thật quá trớ trêu.
Vết thương lòng cô đã dày công chôn giấu, giờ lại bị lật tung lên lần nữa. Như một con dao nhọn, cứa sâu, găm chặt, lở loét đến mức không ai dám nhìn thẳng vào.
Hắc Diệt nắm lấy cổ tay cô, lòng đau như cắt. Làn da trắng mịn ấy giờ lạnh đến vô hồn.
“Cô bé... tôi hứa, sẽ tìm ra sự thật.”
Lôi Hạ gắng níu lấy tay anh, thều thào:
“Em muốn... ngồi dậy...”
Người duy nhất Lôi Hạ có thể đặt trọn niềm tin vào lúc này… chính là anh.
Chỉ có Hắc Diệt – người đàn ông đem đến cho cô cảm giác an toàn vững chãi, như thể chỉ cần ở bên anh, cô có thể tạm quên đi tất cả những tổn thương đã từng xé rách trái tim mình.
Khi Hắc Diệt đang nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, bất chợt… một cảm giác mềm mại và ấm áp áp sát vào môi anh.
Đó là mùi hương dịu ngọt thoảng qua – có lẽ là từ một loài hoa không tên, quyện trong hơi thở mỏng manh của nắng sớm.
Nhưng anh không để ý. Bởi vì ngay khoảnh khắc ấy, lý trí anh đã như bị đông cứng hoàn toàn.
Lôi Hạ… hôn anh.
Bờ môi cô mềm mại như lụa, chạm nhẹ vào môi anh trong thoáng chốc. Chỉ vài giây sau, cô lập tức rút lại, quay mặt đi nơi khác như muốn giấu đi cảm xúc vừa lỡ trao.
“Thật tệ… Có vẻ như ông trời đã quên mất sự tồn tại của em.” – Cô lặng lẽ thở dài, giọng nói nghèn nghẹn.
Một cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng Hắc Diệt. Không kiềm chế được, anh bất ngờ ôm chặt lấy eo cô, siết chặt như thể sợ cô sẽ tan biến.
“Nụ hôn đầu của tôi… em phải chịu trách nhiệm.” – Anh khẽ thì thầm, giọng khàn đầy chiếm hữu.
Lôi Hạ ngước lên, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc đan xen, rối bời như tơ vò…
Bất ngờ, tiếng gọi dồn dập vọng đến từ bên ngoài hành lang:
“Lôi Hạ! Em có sao không?!”
“Lôi Hạ! Anh đến thăm em, anh là Lục Tồn đây!”
Giọng người đàn ông không ngừng vang vọng cả dãy hành lang, mang theo sự vội vã lẫn nôn nóng rõ rệt.
“Xin lỗi, lão đại đã ra lệnh. Ngoài ngài ấy và anh Ninh, không một ai được phép vào phòng bệnh!” – Giọng vệ sĩ bên ngoài kiên quyết chặn lại.
Hắc Diệt nhướng mày, quay lại nhìn Lôi Hạ:
“Em quen người này sao?”
Cô thoáng suy nghĩ, rồi nhẹ giọng đáp:
“Từng gặp qua vài lần, nhưng không thân thiết gì. Anh ta là con trai của Lục Viễn – tổng giám đốc tập đoàn SG. Trước đây từng cố theo đuổi em vài lần, nhưng không thành. Chắc hôm nay lại tới gây chuyện.”
Giới thượng lưu vốn chẳng thiếu những kẻ vì hư danh mà bất chấp. Hôn nhân với Tống Thành, ai mà không biết đó là một cuộc hôn nhân đầy biến cố? Khi bản thân hắn từng khiến tiếng tăm Tống gia trở thành trò cười qua những lần lui tới quán bar và gắn với vô số tai tiếng…
Còn những người như Lục Tồn – mặt dày và ồn ào – thì lại cứ ngỡ mình đang hành xử như kẻ si tình chính nghĩa.
Chỉ là... vừa nghe đến hai chữ “theo đuổi”, sắc mặt Hắc Diệt lập tức tối sầm lại.
Anh đứng bật dậy, không nói một lời, tiến thẳng đến cửa phòng.
“Cạch!”
Cánh cửa bật mở, đối diện với anh là một người đàn ông trẻ tuổi, vừa định lên tiếng thì nghẹn họng khi nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn xa lạ – lạnh lùng và sắc bén đến rợn người.
“Lôi Hạ... đâu rồi? Anh là ai?” – Lục Tồn ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.
Hắc Diệt không trả lời. Anh chỉ cười nhẹ, lạnh như băng:
“Không phận sự... miễn vào.”
Sau đó, quay đầu lại, anh ra lệnh:
“Vệ sĩ, tiễn khách.”
Nói xong, Hắc Diệt hờ hững quay người bước vào trong. Tấm lưng anh thẳng tắp, bước đi dứt khoát, mang theo một khí thế ngạo nghễ đến lạnh người.
Lục Tồn trợn mắt, sững sờ nhìn theo. Mọi chuyện vừa xảy ra chưa đầy một phút, đến khi cánh cửa trắng khép lại, anh ta mới giật mình hoảng hốt, tức giận hét lớn:
“Này! Anh có biết tôi là ai không?! Anh lấy tư cách gì mà dám ra lệnh cho tôi?!”
Ngoài cửa, vệ sĩ lạnh lùng nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
“Không nghe lão đại chúng tôi nói gì à? Đúng là dai như keo!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.