Bên trong phòng bệnh, Lôi Hạ vẫn nhìn Hắc Diệt không rời. Ánh mắt cô lặng lẽ đảo qua từng đường nét quen thuộc trên gương mặt anh – người từng là cả bầu trời thanh xuân của cô.
“Rời khỏi đây đi. Nơi này... không dành cho em nữa.” – Anh trầm giọng nói, như một lời bảo vệ lặng thầm.
Cô đưa tay xoa nhẹ bờ vai mỏi nhừ, khẽ hỏi:
“Anh... cùng nhóm máu Rh với em đúng không? Cảm ơn anh... Thật ra lúc đó em không nghĩ được gì... cũng không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện như vậy...”
Lôi Hạ nhớ rõ mọi chuyện năm xưa. Nhớ cái ngày anh gặp tai nạn lao động, phải truyền máu khẩn cấp. Cô đã âm thầm hiến máu cho anh. Và rồi... cái roi da lạnh lẽo của mẹ quất lên chân cô không thương tiếc, từng nhát, từng nhát cho đến khi máu rướm ra.
Hắc Diệt không đáp.
Chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cô – cái ôm mạnh đến mức gần như có thể Ϧóþ nghẹt tất cả lý trí của cả hai. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm chỉ thuộc về cô gái nhỏ của mình.
Lôi Hạ thấy cơ thể mình như bị anh siết đến sắp gãy, nhưng cô không phản kháng. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vỗ về tấm lưng rắn rỏi của anh.
“Anh... bao năm qua sống thế nào? Còn những người ngoài kia... họ là ai vậy?” – Cô khẽ hỏi, giọng còn chút dè dặt.
Hắc Diệt buông cô ra, ánh mắt đanh lại. Giọng anh trầm, nhưng dứt khoát:
“Tôi sống trong giới ngầm. Là thủ lĩnh của tổ chức Hoan Trực. Những người bên ngoài... là vệ sĩ của tôi.”
Câu nói ấy như một tiếng sấm đánh thẳng vào tai Lôi Hạ.
Cô sững người, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh, môi mấp máy:
“Anh... anh nói gì cơ? Giới ngầm? Thủ lĩnh... của Hoan Trực?”
“Hoan Trực.” – Hắc Diệt lặp lại, giọng điềm tĩnh đến lạnh người.
Lôi Hạ như hóa đá. Bao nhiêu câu chuyện từng nghe qua bỗng chốc ùa về như thác lũ – những lời bàn tán từ nhóm người giúp việc trong dinh thự, những lời đồn đáng sợ về tổ chức khét tiếng đó...
Người ta nói Hoan Trực là nơi tập hợp những kẻ máu lạnh, không từ thủ đoạn. Ông trùm đứng đầu là người tàn nhẫn, sắc bén và chẳng bao giờ nương tay với bất kỳ ai.
Cô chưa từng nghĩ... người đó... lại là Hắc Diệt.
Người con trai từng cười với cô dưới gốc cây trong công viên năm nào. Người từng lặng lẽ nắm tay cô trong bóng tối.
Lôi Hạ đặt tay lên ng** trái, vuốt nhẹ vài cái như cố trấn tĩnh. Cô hít sâu một hơi, rồi khàn giọng hỏi:
“Hắc Diệt... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại bước vào con đường đầy nguy hiểm như vậy?”
Một nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi Hắc Diệt – nửa mỉa mai, nửa cuốn hút. Anh trầm ngâm bẻ các khớp ngón tay, giọng nói bình thản vang lên:
“Chuyện gì đã xảy ra ư? Lúc đó, liệu còn nơi nào đủ bao dung để chứa chấp một kẻ như tôi? Gia nhập giới ngầm... tôi nghĩ, đó là quyết định đúng đắn nhất tôi từng đưa ra.”
“Băng Hoan Trực vốn không như lời đồn đại ngoài kia.”
Lôi Hạ khẽ nuốt khan, cổ họng khô rát. Cô bật ra một tiếng cười, nhưng mang theo vị đắng:
“Là lời mời sao? Ai đó đã chủ động kéo anh vào giới ngầm? Nếu năm đó... nếu em không bị ép gả vào Tống gia... liệu anh còn muốn bước vào con đường ấy?”
Cô không có ý chê trách, cũng chẳng muốn phủ nhận tất cả những gì Hắc Diệt đã làm. Chỉ là... nơi mà anh xem như chốn dung thân ấy lại quá đỗi hỗn loạn và nguy hiểm. Để đứng được ở vị trí như hôm nay, làm sao tay anh không từng vấy máu?
“Chuyện đó... vốn dĩ không thể xảy ra.” – Hắc Diệt đáp nhẹ, rồi vươn tay, khẽ vén mấy sợi tóc mai lòa xòa bên má cô.
Hành động dịu dàng ấy khiến Lôi Hạ giật mình. Cô lùi về theo phản xạ, đến khi lưng chạm vào thành giường lạnh buốt mới dừng lại.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông trước mặt... đột nhiên trở nên xa lạ đến lạ lùng.
Không còn là cậu thiếu niên từng âm thầm theo cô đến tận cùng của ký ức. Mà là một người trưởng thành, mạnh mẽ, sắc sảo – và đầy gai góc. Trong anh giờ đây là bản lĩnh của một người từng bơi giữa biển máu, từng đối mặt với lằn ranh sinh tử.
Hắc Diệt dường như hiểu được sự dè chừng trong ánh mắt cô. Anh không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng cúi người, bế bổng cô lên khỏi giường.
“Anh... anh đưa em đi đâu?!” – Lôi Hạ giật mình, theo phản xạ quàng tay qua cổ anh. “Thả em xuống!”
Nhưng Hắc Diệt vẫn lặng lẽ bước ra khỏi phòng, không nói một lời. Anh quẹo trái tại hành lang bệnh viện thì bất ngờ chạm mặt Ninh Cước.
“Lão đại.” – Ninh Cước gật đầu cúi chào theo thói quen. “Bên Đàm Cấn tổ chức tiệc rượu vào tối mai. Lần này... tổ chức tận bên California.”
Hắn ngập ngừng giây lát, rồi hạ giọng:
“‘Tiệc rượu’ lần này... thực chất là một cuộc trao đổi giữa các thế lực ngầm. Các đầu mối ‘hàng hóa’, thông tin, tất cả đều nằm trong một mạng lưới chặt chẽ. Nghe nói Đàm Hoa Mã còn đích thân đến tận đại bản doanh bên Ý để mời ngài...”
Hắc Diệt nhếch môi cười nhạt:
“Lão già ấy thật rảnh rỗi. Nói với ông ta tôi đang bận chăm sóc Lôi Hạ, không có thời gian đến chung vui.”
Ninh Cước liếc sang Lôi Hạ, ánh mắt chỉ lướt qua trong tích tắc rồi lập tức thu về. Hắn khẽ đặt tay phải lên ng** trái, cúi người sâu hơn:
“Đã rõ, lão đại.”
“Còn lại... cậu biết phải làm gì. Ra tay trước khi mọi chuyện đi theo chiều hướng xấu.” – Hắc Diệt dặn lại, giọng khẽ nhưng đầy trọng lượng.
Lôi Hạ nghe tất cả.
Càng nghe, cô càng thấy bàng hoàng. Những lời vừa rồi... như một hồi chuông thức tỉnh. Quyền lực của Hắc Diệt – không hề đơn giản.
Anh không còn là một Hắc Diệt ngốc nghếch chạy theo cô năm xưa. Anh giờ đây... đã là một phần của một thế giới khác.
Một thế giới mà cô chưa từng tưởng tượng nổi – và cũng chưa chắc dám bước chân vào.
Dù vậy, trong lòng cô vẫn còn một mối hoài nghi, một khúc mắc chưa thể tháo gỡ. Dù đang ở trong vòng tay anh, cô vẫn cảm thấy giữa hai người có một khoảng cách vô hình – khoảng cách của sự thật chưa được nói ra.
“Vì sao em phải đi theo anh?” – Lôi Hạ bối rối hỏi, tay vẫn bấu chặt lấy lưng áo Hắc Diệt. “Còn Tống gia… anh nghĩ họ dễ dàng để em rời đi vậy sao?”
Hắc Diệt bước nhanh, đôi mắt ánh lên sự sắc lạnh quen thuộc. Anh vừa đi vừa buông lời thẳng thắn:
“Đi theo ư? Hay em còn muốn quay lại cái ổ rối ren đó để bị ràng buộc bởi hàng trăm mối dây vô hình?”
“Trước giờ tôi chưa từng dùng ‘dao mổ trâu’ để dọa ‘gà’. Nhưng em, ngay từ đầu, vốn dĩ đã là của tôi. Chỉ mình tôi.”
Lôi Hạ khẽ rùng mình khi nghe câu ấy. “Dao mổ trâu để dọa gà”… Một cách ví von có phần thô ráp, nhưng cũng lại rất Hắc Diệt – mạnh mẽ và chiếm hữu đến cùng cực.
Cô nhẹ áp mặt vào ***g ng** rắn chắc của anh, chầm chậm lắng nghe nhịp tim đập “bình bịch” trong long ng**, mang theo thứ âm vang khiến tâm trí cô dần dịu lại.
Trong khoảnh khắc yên ắng ấy, cô khẽ nâng cánh tay phải lên, dừng lại ngay trước mắt, ánh mắt lặng lẽ hướng về cổ tay đang được băng bó cẩn thận.
“Còn đau không?” – Hắc Diệt hỏi, giọng trầm khàn, pha lẫn một chút cô đơn.
Lôi Hạ cố nhếch môi cười, ánh mắt xa xăm:
“Ngốc nghếch.”
Vết đau nơi cổ tay chỉ là một phần, còn điều khiến cô nhói nhất… là sự ngu muội của chính mình, là lựa chọn trong tuyệt vọng mà cô chưa từng mong phải đối mặt.
...
Bên kia bán cầu – tại một căn phòng ánh sáng lờ mờ, làn không khí đặc quánh lạnh lẽo như ngưng đọng.
Một giọng nói cất lên, sắc lạnh và trêu chọc:
“Lôi Hạ à...? Ha. Cuối cùng vẫn là vì một người phụ nữ.”
“Đại ca, đúng vậy.” – Một gã đàn ông cười cợt, đáp lời với vẻ đầy mỉa mai – “Lão đại bên Hoan Trực hiện đang chăm sóc cô ta. Nghe đâu còn từ chối lời mời đến dự tiệc của anh nữa…”
Đàm Hoa Mã – người đàn ông với mái tóc điểm bạc, ánh mắt sâu hun hút và gương mặt từng trải – khựng lại vài giây khi nghe câu nói đó. Ông đang vân vê chiếc bật lửa khảm rồng tinh xảo trong tay, rồi đột ngột bật cười, nụ cười mang theo sự chua chát lẫn giận dữ:
“Ha... Không tiếc công ta lặn lội sang tận Ý mời tên nhóc đó một cách tử tế… Cuối cùng nó lại lén trở về Trung Quốc chỉ để chăm sóc một cô gái?”
Callahan – kẻ trợ lý trung thành, đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, ánh mắt ranh mãnh nheo lại:
“‘Nam nhân không gần nữ sắc’ – lời đồn thật nực cười.”
“Câm miệng!” – Đàm Hoa Mã gầm lên, tiếng nói vang vọng cả căn phòng. “Lôi Hạ... chính là điểm yếu duy nhất của thằng nhãi đó.”
Callahan khẽ mím môi, rồi bất ngờ phá lên cười lớn:
“Ha ha ha! Em hiểu rồi! Anh đang nhắm vào loại ‘độc dược’ bên phía Hắc Diệt… Quả nhiên là đại ca – ‘bụng dạ khó đoán, miệng thẳng như dao’!”
Không đợi hết câu, Đàm Hoa Mã đã ném mạnh chiếc bật lửa về phía hắn, ánh mắt long lên đầy giận dữ:
“Mày dám nói xấu tao hả?! Biến khỏi mắt tao ngay!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.