Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 07

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:55:38

Callahan vội nghiêng người né đòn, chiếc bật lửa va vào tường rồi lăn xuống sàn. Hắn nuốt nghẹn câu mỉa mai vừa trào lên nơi cổ họng, cố gắng cười trừ:


“Anh là nhất, đại ca. Nhất anh luôn.”


“Up yours!” – Hắn lầm bầm trong miệng, nhưng vẫn không dám để lọt rõ ràng ra ngoài.


“Cái gì?!” – Đàm Hoa Mã giận dữ đập tay xuống bàn. May cho hắn là chiếc bàn gỗ được làm từ loại vật liệu tốt nhất, nếu không e rằng đã vỡ nát từ cú đập trời giáng ấy.


Callahan lập tức lùi vài bước, giả vờ sợ hãi:


“Đại ca, em xin phép đi trước có việc cần xử lý. Lúc nào anh cần, cứ việc gọi, em có mặt ngay!”


“Cút nhanh cho khuất mắt tao!” – Đàm Hoa Mã gầm gừ, đôi mắt đầy sát khí.


Ánh hoàng hôn phủ lên thành phố Bắc Kinh phồn hoa một màu vàng rực rỡ, bao trùm mọi con phố tấp nập. Dòng người chen chúc nhau như mắc cửi, xe cộ nối đuôi không ngừng, tạo nên một nhịp sống sôi động kéo dài không dứt.


Bên trong chiếc Rolls Royce Phantom màu đen sang trọng, Lôi Hạ ngồi lặng yên bên ghế phụ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài ô cửa kính. Bên cạnh, Hắc Diệt đang tập trung điều khiển vô lăng, nét mặt điềm tĩnh như mọi khi.


Cô chống cằm lên cửa kính, đôi mắt mệt mỏi lướt qua từng khung cảnh ngoài kia mà chẳng lưu lại được gì rõ ràng.


“Cô bé... Em không ổn sao?” – Hắc Diệt khẽ liếc mắt sang, vừa lúc giảm tốc độ.


Lôi Hạ lắc đầu, mỉm cười nhạt:
“Không sao... Chúng ta đang đi đâu vậy?”


“Về biệt thự của tôi, ở ngoại ô.” – Anh đáp, giọng trầm ổn – “Em cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Từ nay, em sẽ luôn được an toàn khi ở cạnh tôi.”


Lôi Hạ không trả lời. Cô chỉ lặng lẽ tựa đầu vào lưng ghế, cảm giác cơn đau nhức ùa đến khiến cô không muốn mở lời thêm. Hàng mi cong khẽ run lên, rồi dần khép lại. Chẳng mấy chốc, cô thiếp đi trong giấc ngủ mơ hồ.


...


Khi tỉnh dậy, ánh mắt Lôi Hạ mơ màng đảo quanh căn phòng lạ lẫm nhưng vô cùng sang trọng. Từng món đồ nội thất đều được bố trí gọn gàng, tinh tế. Không gian ngập tràn mùi hương nhẹ, dịu, nhưng vẫn mang theo chút gì đó lạnh lẽo.


Một bức tranh sơn dầu vẽ hình một con sói treo ngay đối diện giường, đôi mắt trong tranh sắc như dao, khiến người nhìn không khỏi rùng mình. Bên cạnh đó là chiếc bàn gỗ sẫm màu, một tủ đựng quần áo lớn, rèm cửa dày... tất cả đều thể hiện sự xa hoa khó tả.


“Cạch.”


Tiếng cửa mở ra, bóng một người đàn ông cao ráo in rõ xuống sàn đá lát bóng loáng. Lôi Hạ lập tức ngồi thẳng dậy theo phản xạ.


“Sister-in-law! Chị tỉnh rồi à?” – Giọng nói vang lên, mang theo sự vui vẻ và thoải mái.


Người đàn ông đó bước vào, tay cầm một khay đặt cốc sữa nóng, nước lọc và vài viên thuốc trong túi bọc. Anh ta bật công tắc đèn, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp gian phòng.


“Chị nên uống chút sữa cho ấm bụng. Sau khoảng năm phút thì uống thuốc này với nước lọc.” – Anh ta mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi cô gái ngồi trên giường. “Là lão đại dặn tôi chuẩn bị như vậy.”


Lôi Hạ nhíu mày, chưa kịp quen với luồng sáng bất ngờ. Cô nhắm mắt lại, đặt tay lên trán, thở khẽ hỏi:


“Anh là ai?”


Người đàn ông tiến đến, đặt khay lên bàn rồi đáp:
“Cadell Henry. Tôi là thuộc hạ của lão đại... Hắc Diệt.”


Nghe đến tên Hắc Diệt, Lôi Hạ mới từ từ mở mắt, quan sát kỹ người đang đứng cạnh giường. Anh ta là một người ngoại quốc có gương mặt sắc nét: đôi mắt xám lạnh, sống mũi cao thẳng, mái tóc bạch kim hơi rối cùng phong thái điềm đạm.


“Chị dâu?” – Cô cau mày – “Sao anh lại gọi tôi như vậy? Còn... Hắc Diệt đâu rồi?”


Cadell mỉm cười, giọng trầm khàn:
“Chị là người phụ nữ duy nhất mà lão đại chúng tôi thừa nhận. Sớm muộn gì, cách xưng hô này cũng sẽ trở thành quen thuộc.”


“Lão đại vừa nhận được một nhiệm vụ gấp. Sau khi đưa chị về đây, anh ấy đã bay trở lại Ý ngay trong đêm.”


Anh ta ngừng lại một chút, rồi nói thêm như thể muốn khẳng định:
“Đi bằng chuyên cơ riêng.”


Lôi Hạ lặng người. Cô không ngạc nhiên, cũng chẳng thấy hoảng hốt. Chỉ là... đã quá nhiều điều bất ngờ xảy ra dồn dập trong ngày hôm nay khiến cô không còn đủ cảm xúc để phản ứng.


Trong lòng cô, mọi thứ như đang bị xáo trộn. Và Hắc Diệt… dường như cũng đã là một phần của thế giới xa hoa – nhưng đầy sóng ngầm – mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân vào.


Lôi Hạ khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại bật cao giọng một cách dứt khoát:


“Sau này… đừng gọi tôi là chị dâu nữa. Dù sao… tôi vẫn là người phụ nữ đã có chồng. Vẫn chưa ly hôn đâu.”


Cadell như định mỉm cười, nhưng rồi ánh mắt anh ta trở nên lộ rõ sự điềm đạm bất ngờ. Hắn nhìn cô một cách thẳng thắn, giọng thoải mái nhưng cũng không kém phần sắc sảo:


“Chị dâu… Chị với tên kia đã ly hôn rồi. Đừng để bản thân bị ám ảnh bởi những điều khiến chị thêm mệt mỏi. Không ai đi ngang qua một bãi rác mà cứ mãi nghĩ đến nó đâu, phải không?”


Một lời… như sét đánh ngang tai.


Lôi Hạ sững người.


“Ly hôn… hồi nào?” – Cô lắp bắp, đôi mắt trợn tròn như không tin vào tai mình. – “Tôi còn chưa ký vào tờ đơn ly hôn nào cả! Anh mắt xám... anh đùa kiểu gì vậy?”


Cadell im lặng một hồi, rồi luồn người ra đến gần cửa, đứng lại nói vọng vào:


“Chị cứ mở điện thoại ra xem đi. Còn đồ đạc của chị ở biệt thự cũ – nơi chị từng ở cùng tên đó – đã được chuyển về bên này từ sáng rồi.”


“À, với lại… đầu bếp cũng đã chuẩn bị sẵn các món ăn, chị nhớ xuống dùng để lấy lại sức.”


Dứt lời, Cadell đóng cửa lại và biến mất khỏi tầm mắt.


Nhiệm vụ của hắn chỉ đơn giản là chăm sóc và đảm bảo an toàn cho người phụ nữ được lão đại đặc biệt quan tâm. Dù bình thường hay cợt nhả, thì trong thời điểm này, Cadell Henry cũng hiểu rõ — chỉ cần sơ suất, hậu quả sẽ rất khó lường. Và hắn, dĩ nhiên, chẳng muốn mình bị đày đi Siberia – vùng đất lạnh lẽo đầy tuyết phủ – chỉ vì một lỗi nhỏ xíu. Hắn vẫn còn trẻ, và cũng... yêu cuộc sống nhàn nhã tạm ổn hiện tại.


Bên trong phòng, Lôi Hạ vẫn chưa hoàn hồn.


Cô đờ người ra trong giây lát, rồi bất chợt bật dậy như bị ai thúc vào lưng. Vội vã lao về phía tủ đồ lớn chiếm trọn một góc phòng, cô kéo mạnh cánh tủ ra trong trạng thái bối rối.


Quả nhiên…


Toàn bộ váy áo của cô – những món đồ quen thuộc, những chiếc váy từng mặc, bộ đồ ngủ từng chọn – đều nằm yên vị ngăn nắp bên trong. Nhưng chưa dừng lại ở đó…


Cô còn phát hiện thêm một loạt những bộ đầm dạ hội cao cấp, những chiếc váy hàng hiệu nổi tiếng thế giới mà bản thân chưa từng dung tay đến – tất cả đều được treo gọn gàng theo màu sắc, chất liệu và kiểu dáng, tinh tế đến mức khiến cô cảm thấy... choáng váng.


Tất cả… đều đã được sắp đặt từ trước?


Chuyện quái gì đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian cô nằm viện?


Lôi Hạ nhíu mày, một luồng hoang mang trào lên khi nhớ lại mơ hồ câu nói mà Hắc Diệt từng trao đổi với thuộc hạ: “Phải hành động trước khi mọi chuyện diễn biến theo hướng khác.”


Lẽ nào…


Cô đứng sững trước cánh tủ quần áo, nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi bất chợt quay người bước nhanh đến chiếc tủ đầu giường bên phải. Phán đoán của cô cho rằng – nếu còn giữ lại đồ cá nhân, thì điện thoại chắc hẳn sẽ được cất trong đó.


Ngón tay run nhẹ, nhưng vẫn dứt khoát kéo tay nắm ngăn tủ.


“Không có...” – Cô lẩm bẩm. – “Vậy là ngăn dưới...”


Lần mò mở ngăn tủ thứ hai, đúng như linh cảm, chiếc điện thoại quen thuộc đã được đặt cẩn thận ở góc cuối.


Cảm xúc trong cô lúc này hỗn loạn đến khó tả – vừa như trút được gán***, lại vừa như có thứ gì đó mới chực tràn vào, khiến tim cô đập rộn lên loạn nhịp. Một nỗi bất an lan dần trong long ng**.


“Không sao.” – Cô tự nhủ, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.


Bật sáng màn hình, Lôi Hạ lập tức mở trình duyệt, gõ vào một loạt từ khóa liên quan đến giới thượng lưu – những nơi vốn chẳng bao giờ bỏ lỡ bất kỳ tin sốt dẻo nào.


Và rồi...


‘Đại thiếu gia nhà họ Tống – Tống Thành bị phanh phui scandal tình ái với hàng trăm mỹ nhân.’


Một.


‘Thiếu phu nhân Lôi Hạ bị gia đình chồng lạnh nhạt suốt thời gian dài.’


Hai.


‘Cuộc họp báo khẩn về nghi vấn tham ô liên quan đến Mẫn Tồn và Tống Bính.’


Ba.


Tiếp theo...


‘Tống gia tuyên bố cắt đứt toàn bộ quan hệ với thiếu phu nhân Lôi Hạ.’


Cô nhếch mép cười nhạt, ấn vào bài viết với tiêu đề đầy giật gân kia.


Một tràng văn hoa nhào nặn hiện ra trên màn hình, do một tay nhà báo có vẻ rất thành thục trong việc thổi bùng dư luận viết nên:


‘...Chưa rõ nguyên nhân cụ thể dẫn đến cuộc ly hôn đầy bất ngờ này. Nhưng sáng nay, bà Mẫn Tồn – phu nhân Tống gia – đã xuất hiện trong buổi họp báo khẩn cấp, công khai thừa nhận toàn bộ lời đồn lâu nay là thật. Sau đây là đoạn video ngắn đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên các nền tảng mạng xã hội...’


Lôi Hạ nín thở ấn phát lại đoạn video đính kèm. Giữa vòng vây phóng viên, người phụ nữ mặc đồ kín mít, lặng lẽ đứng giữa tâm điểm ống kính. Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng giọng nói run rẩy và đầy nghẹn ngào kia, cô không thể không nhận ra:


“Đúng vậy... Là tôi... Tôi đã làm tất cả... Tôi là người đứng sau mọi chuyện... Tôi đã hại cô ấy...”


Mỗi chữ bật ra, thân người Mẫn Tồn đều run rẩy.


Lôi Hạ sững sờ. Từng lời nói như kim nhọn đâm xuyên qua tâm trí cô.


Đoạn video tiếp tục.


“Cuộc hôn nhân giữa con trai tôi và đại tiểu thư Lôi gia… chính thức kết thúc tại đây. Vì tình trạng sức khỏe của Lôi Hạ không ổn định, nên không cần thiết phải trình diện tòa án để hòa giải.”


Vừa dứt lời, một giọng phóng viên vang lên giữa đám đông, chen ngang:


“Có tin đồn rằng cựu thiếu phu nhân Tống gia từng phải tự sát do bị dồn ép quá mức. Điều đó có đúng không, thưa bà?!”


Ngay lập tức, không khí buổi họp báo như bùng lên.


“Tống phu nhân! Xin xác nhận sự thật!”


“Cựu thiếu phu nhân hiện giờ đang ở đâu? Vết thương có nghiêm trọng không?”


“Có phải thật sự cô ấy từng... tự sát bất thành?!”

NovelBum, 20/04/2025 15:55:38

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện