Sủng Em Như Bảo Vật - Chương 08

Sủng Em Như Bảo Vật

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 20/04/2025 15:56:01

Lôi Hạ lặng người nhìn màn hình điện thoại.


Cuộc sống của cô... đã bị bóc trần, phơi bày ra trước công chúng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi. Còn cô – chủ thể của tất cả những lời bàn tán ấy – lại chỉ vừa mới tỉnh lại từ cơn mê dài trong bệnh viện.


Mọi thứ... thay đổi quá nhanh.


Chuyện quái gì đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian cô nằm viện?


Lôi Hạ nhíu mày, một luồng hoang mang trào lên khi nhớ lại mơ hồ câu nói mà Hắc Diệt từng trao đổi với thuộc hạ: “Phải hành động trước khi mọi chuyện diễn biến theo hướng khác.”


Lẽ nào…


Cô đứng sững trước cánh tủ quần áo, nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi bất chợt quay người bước nhanh đến chiếc tủ đầu giường bên phải. Phán đoán của cô cho rằng – nếu còn giữ lại đồ cá nhân, thì điện thoại chắc hẳn sẽ được cất trong đó.


Ngón tay run nhẹ, nhưng vẫn dứt khoát kéo tay nắm ngăn tủ.


“Không có...” – Cô lẩm bẩm. – “Vậy là ngăn dưới...”


Lần mò mở ngăn tủ thứ hai, đúng như linh cảm, chiếc điện thoại quen thuộc đã được đặt cẩn thận ở góc cuối.


Cảm xúc trong cô lúc này hỗn loạn đến khó tả – vừa như trút được gán***, lại vừa như có thứ gì đó mới chực tràn vào, khiến tim cô đập rộn lên loạn nhịp. Một nỗi bất an lan dần trong long ng**.


“Không sao.” – Cô tự nhủ, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.


Bật sáng màn hình, Lôi Hạ lập tức mở trình duyệt, gõ vào một loạt từ khóa liên quan đến giới thượng lưu – những nơi vốn chẳng bao giờ bỏ lỡ bất kỳ tin sốt dẻo nào.


Và rồi...


‘Đại thiếu gia nhà họ Tống – Tống Thành bị phanh phui scandal tình ái với hàng trăm mỹ nhân.’


Một.


‘Thiếu phu nhân Lôi Hạ bị gia đình chồng lạnh nhạt suốt thời gian dài.’


Hai.


‘Cuộc họp báo khẩn về nghi vấn tham ô liên quan đến Mẫn Tồn và Tống Bính.’


Ba.


Tiếp theo...


‘Tống gia tuyên bố cắt đứt toàn bộ quan hệ với thiếu phu nhân Lôi Hạ.’


Cô nhếch mép cười nhạt, ấn vào bài viết với tiêu đề đầy giật gân kia.


Một tràng văn hoa nhào nặn hiện ra trên màn hình, do một tay nhà báo có vẻ rất thành thục trong việc thổi bùng dư luận viết nên:


‘...Chưa rõ nguyên nhân cụ thể dẫn đến cuộc ly hôn đầy bất ngờ này. Nhưng sáng nay, bà Mẫn Tồn – phu nhân Tống gia – đã xuất hiện trong buổi họp báo khẩn cấp, công khai thừa nhận toàn bộ lời đồn lâu nay là thật. Sau đây là đoạn video ngắn đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên các nền tảng mạng xã hội...’


Lôi Hạ nín thở ấn phát lại đoạn video đính kèm. Giữa vòng vây phóng viên, người phụ nữ mặc đồ kín mít, lặng lẽ đứng giữa tâm điểm ống kính. Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng giọng nói run rẩy và đầy nghẹn ngào kia, cô không thể không nhận ra:


“Đúng vậy... Là tôi... Tôi đã làm tất cả... Tôi là người đứng sau mọi chuyện... Tôi đã hại cô ấy...”


Mỗi chữ bật ra, thân người Mẫn Tồn đều run rẩy.


Lôi Hạ sững sờ. Từng lời nói như kim nhọn đâm xuyên qua tâm trí cô.


Đoạn video tiếp tục.


“Cuộc hôn nhân giữa con trai tôi và đại tiểu thư Lôi gia… chính thức kết thúc tại đây. Vì tình trạng sức khỏe của Lôi Hạ không ổn định, nên không cần thiết phải trình diện tòa án để hòa giải.”


Vừa dứt lời, một giọng phóng viên vang lên giữa đám đông, chen ngang:


“Có tin đồn rằng cựu thiếu phu nhân Tống gia từng phải tự sát do bị dồn ép quá mức. Điều đó có đúng không, thưa bà?!”


Ngay lập tức, không khí buổi họp báo như bùng lên.


“Tống phu nhân! Xin xác nhận sự thật!”


“Cựu thiếu phu nhân hiện giờ đang ở đâu? Vết thương có nghiêm trọng không?”


“Có phải thật sự cô ấy từng... tự sát bất thành?!”


...


Lôi Hạ lặng người nhìn màn hình điện thoại.


Cuộc sống của cô... đã bị bóc trần, phơi bày ra trước công chúng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi. Còn cô – chủ thể của tất cả những lời bàn tán ấy – lại chỉ vừa mới tỉnh lại từ cơn mê dài trong bệnh viện.


Mọi thứ... thay đổi quá nhanh.


Mẫn Tồn lắc đầu quầy quậy, cơ thể khuỵu xuống nền đất lạnh như không còn chút sức lực nào. Bà ta ôm lấy đầu, gãi loạn, tóc rối tung như tổ quạ. Giữa ánh đèn chớp nhoáng của hàng loạt ống kính máy quay, hình ảnh một người phụ nữ từng cao ngạo, từng đè nén người khác bằng khí thế bức người, giờ đây lại vỡ vụn, hoảng loạn đến thảm hại.


Khóc lóc, van xin, lắp bắp cầu khẩn, tất cả hòa thành một chuỗi thanh âm hỗn độn:


“Tôi không biết... Tôi không biết gì cả... Đừng hỏi nữa! Là tại con mụ đó... đúng, tại nó! Biến hết cho tôi đi! Hahaha…”


Lôi Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Người đàn bà từng dẫm đạp lên lòng tự trọng của cô, từng ђàภђ ђạ cô đến tơi tả, giờ đây lại như một con rối bị cắt đứt dây, sụp đổ hoàn toàn trước mặt bàn dân thiên hạ.


Cô lặng lẽ bấm nút tắt nguồn điện thoại.


Tựa lưng xuống giường, Lôi Hạ thở ra một hơi dài. Tấm nệm êm ái như ôm lấy thân thể cô.


“Hắc Diệt...” – Cô khẽ gọi tên anh.


Không cần đoán cũng biết. Tất cả những gì vừa xảy ra… nếu không phải anh sắp đặt, còn ai có đủ khả năng làm được?


Một làn ấm áp bỗng len lỏi chạy dọc ***g ng** cô – dịu nhẹ mà mãnh liệt. Lôi Hạ siết tay đặt lên ng** trái, nơi trái tim đang đập rộn lên thứ cảm xúc thật lạ. Có lẽ... gọi là xao động, đúng hơn.


Nếu chuyện ly hôn đã là sự thật, thì từ nay cô được xem như đã cởi bỏ hết những xiềng xích cũ kỹ kia rồi, phải không?


Không còn Tống gia.


Không còn phải nhẫn nhịn.


Cô có thể tự do sống cuộc đời của riêng mình – cuộc đời mà cô từng mơ đến nhưng chưa từng dám tin là sẽ có cơ hội chạm vào.


Quá khứ… vốn dĩ là thứ không ai có thể quay lại để sửa. Nhưng tương lai thì vẫn còn ở phía trước, và cô... đã sẵn sàng bước tiếp.


Lôi Hạ vươn người hít một hơi thật sâu, như thể muốn ép những dòng suy nghĩ nặng nề bay khỏi đầu óc.


Cô ngồi dậy, ánh mắt thoáng nhìn sang chiếc khay gỗ được chuẩn bị từ trước – cốc sữa giờ đã nguội, và ly nước lọc trong vắt vẫn đứng đó, lặng lẽ như đang chờ cô chú ý.


“Ục… ục…”


Dạ dày cồn cào lên tiếng.


Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, trầm ổn và duy nhất một nhịp.


“Ai đó?” – Cô nghiêng đầu hỏi, giọng còn mơ màng.


Bên ngoài vang lên giọng đàn ông hơi trầm, có vẻ trung niên, lễ độ:
“Thưa tiểu thư, bữa tối đã được dọn xong. Nếu để nguội quá lâu sẽ không còn ngon nữa.”


“Vâng… tôi… tôi xuống liền…” – Cô vội vàng nói, rồi cầm lấy ly sữa, uống vội mấy ngụm lớn. Vị ngọt nhẹ trôi xuống cổ họng khiến cô dễ chịu phần nào.


Nhìn gói thuốc bên cạnh, cô lập tức bóc vỏ, ném nhanh toàn bộ viên thuốc vào miệng.


“Ọe…”


Vị đắng bất ngờ khiến cô nôn khan. Nhanh như chớp, cô tu ngay ly nước lọc để xua đi cảm giác khó chịu nơi đầu lưỡi.


Xong xuôi tất cả, Lôi Hạ không chần chừ thêm giây nào, cô bật dậy, lao nhanh ra cửa...


Lọt vào tầm mắt Lôi Hạ lúc này là khung cảnh nguy nga choáng ngợp bốn bề. Không gian toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy, lại phảng phất sắc màu cổ điển huyền bí, khiến cô có cảm giác như mình đang lạc vào một cung điện hoàng gia thực thụ.


Cô thầm nghĩ, từng căn phòng ở nơi này đều được thiết kế riêng biệt, mang nét đặc trưng không lẫn vào đâu được – mỗi chỗ một vẻ, không đồng nhất nhưng lại đồng điệu đến kỳ lạ. Lạ lẫm đến mức khiến cô không khỏi tò mò.


Lôi Hạ cắn nhẹ môi, bước chầm chậm theo hành lang dài trải thảm đỏ nhung mềm mịn. Mỗi bước chân là một lần cảm giác như có gì đó châm lên dây thần kinh, K**h th**h mọi giác quan đang ngủ yên của cô.


Lén nghĩ ngợi vu vơ, cô thoáng nghiêng đầu: "Không lẽ Hắc Diệt… buôn bán thuốc cấm?"


Lắc đầu vài cái để xua đi suy nghĩ hoang đường vừa nảy ra, cô rảo bước xuống cầu thang. Lần đầu tiên trong đời, cô được tận tay chạm vào tay vịn cầu thang được chạm trổ hình thù kỳ lạ bằng vàng thật, ánh sáng lấp lánh phản chiếu khiến hai mắt cô hoa lên.


“A! Sister-in-law!” – Cadell đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô-pha trắng kem, vừa thấy cô liền nhe răng cười toét miệng.
“Chị xuống ăn mau lên!”


“Ừm.” – Cô gật đầu lấy lệ, mắt vẫn đảo quanh khắp nơi dò xét từng ngóc ngách.


“Phòng ăn... chỗ nào nhỉ...”


Cadell bỗng nhiên gập người lại, hét lớn:


“What a life! Tôi quên giới thiệu với chị mất rồi!”


Tiếng kêu hơi… “quá khích” khiến Lôi Hạ giật nảy mình, cau mày nhìn thẳng hắn như thể đang nhìn một sinh vật kỳ dị.


Nhận ra mình lỡ lời, Cadell liền lúng túng gãi cổ, mặt đầy vẻ khẩn cầu:


“Ôi trời, chị đừng kể chuyện này với lão đại nha! Anh ấy mà biết tôi bày trò trước mặt chị thì... coi như xong đời tôi!”


Lôi Hạ nheo mắt:
“Chuyện gì là chuyện gì?”


Cadell lập tức vung tay mô tả loạn xạ:


“Thì... cái lúc tôi không nghiêm túc, lại còn quên mất việc giới thiệu biệt thự cho chị đó!”


Lôi Hạ ngắt lời:
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”


“Chín rưỡi!” – Hắn đáp ngay.


“Trời ơi, muộn vậy rồi sao?” – Cô thốt lên.


Như vậy, buổi họp báo mà cô xem trước đó, có lẽ cũng chỉ vừa diễn ra cách đây vài tiếng đồng hồ.


Một Tống gia từng quyền uy vang bóng suốt mấy thập kỷ, lại chỉ cần một đêm là rơi vào cảnh lao đao. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ khiến cô nhận ra thế lực của Hắc Diệt… không phải dạng vừa.


“Chị ngủ khá lâu đó. Lão đại đã về từ lúc 5 giờ rưỡi rồi!” – Cadell chống cằm, suy nghĩ.


Lôi Hạ không đáp, chỉ lặng lẽ bước rời khỏi phòng khách, định tự mình tìm đường đến phòng ăn. Nhưng chưa đi được bao xa thì tên mắt xám đó đã… lẽo đẽo đi theo.


“Tôi dẫn đường cho chị nhé. Biệt thự này thiết kế kiểu mê cung đấy, xoay một vòng là lạc ngay!”


Lôi Hạ khẽ giật khóe môi. Mê cung? Nghe như một trò đùa, nhưng nhìn diện tích nơi đây thì... cũng không sai là mấy.


“Này, Cadell…” – Cô đột ngột cất giọng trầm.


“Hửm?”


“Lão đại… ý tôi là Hắc Diệt... thật sự làm gì trong thế giới ngầm vậy? Không phải là...” – Cô ngập ngừng.

NovelBum, 20/04/2025 15:56:01

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện