Cadell bất ngờ dừng bước. Lôi Hạ suýt chút nữa thì đâm sầm vào lưng hắn.
“Anh làm gì thế?” – Cô lùi lại, giật mình hỏi.
Cadell không quay lại. Giọng anh ta trầm hẳn:
“Chị cứ yên tâm. Băng Hoan Trực thực chất là một tổ chức chuyên nghiên cứu và tinh chế các loại dung dịch đặc biệt... cả thuốc, cả dược liệu.”
Cô tròn mắt:
“Dược liệu? Ý anh là... thuốc?”
“Chính xác hơn là... độc dược.” – Hắn nói, vẫn không quay đầu.
Lôi Hạ chết sững, tim đập thình thịch trong long ng**. Độc... dược...?
Cadell bước tiếp, giọng đều đều:
“Phòng ăn bên tay phải. Cẩn thận, sắp có hai khúc quanh đấy.”
Cô khẽ cắn môi, vội vàng rảo bước đuổi theo. Không thể phủ nhận – Cadell bước rất nhanh, chẳng khác nào đang đi diễn hành trên đường băng.
“Đây rồi.” – Hắn dừng lại trước một cánh cửa lớn, hai bên chạm nổi hoa văn viền vàng sáng lóa.
“Phòng ăn nằm trong này.”
Lôi Hạ thở hổn hển, tay ôm bụng, thều thào:
“Anh... đi nhanh thật đấy…”
Nụ cười nửa miệng đầy vẻ ngông nghênh lại vô cùng cuốn hút thoáng lướt qua môi Cadell. Không nói thêm lời nào, hắn vươn cánh tay dài mở cửa, rồi lịch sự làm động tác mời:
“Mời chị, người phụ nữ đặc biệt của lão đại.”
Lôi Hạ ngẩng mặt, giọng thản nhiên nhưng đầy lạnh lùng:
“Tôi không thích bị gọi như vậy. Tôi và lão đại của anh không có gì cả.”
Cadell gượng cười, không dám tranh luận, chỉ hạ giọng:
“Chị vào đi...”
Ngoài tình cảm tâm đầu ý hợp thì còn cần gì nữa đâu... – hắn thầm nghĩ, nhưng tất nhiên không dám nói ra thành lời.
Lôi Hạ khẽ thở dài, trong lòng bất giác tự hỏi: Làm sao Hắc Diệt lại có thể thu phục được một người như Cadell? Từ đầu đến giờ, ấn tượng hắn để lại với cô toàn là... màu mè, lắm lời, và hơi kỳ lạ.
Cô bước vào phòng ăn, vừa đi vừa đảo mắt quanh. Dẫu sao... cũng chỉ là nơi để ăn thôi mà, có cần thiết phải hoành tráng tới mức này không?
Trên chiếc bàn dài phủ khăn trắng muốt là hàng loạt món ăn được bày biện tinh xảo, mùi hương lan tỏa thơm lừng, luồng khói ấm nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút. Nhìn qua cũng đủ biết – đây là những món ăn bổ dưỡng, nhất là dành cho người vừa trải qua biến cố sức khỏe như cô.
Lôi Hạ khẽ nuốt nước bọt, dạ dày cô như đang kêu gào vì đói.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đầu bàn, không khách sáo gì nữa, lập tức dùng bữa với tốc độ chóng mặt. Trong phút chốc, thế giới bên ngoài dường như chẳng còn tồn tại.
...
Đêm xuống.
Căn biệt thự chìm trong tĩnh mịch.
Lôi Hạ trằn trọc không ngủ nổi. Cô trở mình hết lần này đến lần khác, rồi cuối cùng đành ngồi bật dậy. Ánh sáng mờ từ đồng hồ treo tường phản chiếu nhịp “tích tắc” đều đều, nhưng trong lòng cô lại chẳng có lấy một chút bình yên.
ng** trái bỗng nhoi nhói như có điềm chẳng lành. Linh cảm mách bảo rằng... có điều gì đó không ổn.
Không suy nghĩ thêm, cô lặng lẽ nhón chân bước đến ban công. Chiếc rèm cửa dày đã được kéo kín, không để lọt lấy một khe hở ánh sáng. Tim đập dồn dập, cô cẩn trọng vén nhẹ một bên rèm, dán mắt vào lớp kính trong suốt.
Một giây.
Hai giây.
Rồi...
Bóng người!
Một...
Hai...
Ba... bốn!
Có bốn kẻ lạ mặt đang lén lút đột nhập vào khuôn viên biệt thự!
Dưới ánh sáng nhàn nhạt của trăng và ánh đèn hắt ra từ mái hiên, dù hình ảnh hơi mờ nhưng Lôi Hạ chắc chắn mình không nhìn nhầm. Bọn họ đang di chuyển rất khéo léo, hành tung đáng ngờ.
Là trộm?
Hay... kẻ thù của Hắc Diệt?
Máu trong người cô như lạnh dần. Bàn tay siết chặt mép rèm, mắt không rời khỏi từng động thái của bọn họ. Tại sao hệ thống canh gác chặt chẽ như vậy lại để người đột nhập vào được?
Phải tìm Cadell! Chắc chắn hắn biết phải làm gì!
Cô hít sâu một hơi, tay run lên khi chạm vào chốt cửa.
“Không sao... bình tĩnh...” – Cô thì thầm, cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.
“Cạch.”
Cánh cửa mở ra. Ánh đèn trong hành lang đã được chuyển sang gam màu vàng ấm – mang lại cảm giác dịu mắt nhưng cũng khiến mọi thứ thêm phần... đáng ngờ.
Không khí im ắng đến lạ thường.
Cô không biết phòng của Cadell ở đâu cả!
Trong lúc đang lưỡng lự thì...
“ĐOÀNG!”
Tiếng động lớn vang lên từ phía xa vọng lại như một quả bom giáng thẳng vào tim cô. Cả người Lôi Hạ như cứng đờ, trái tim đập loạn.
“ĐOÀNG!”
Tiếng súng thứ hai vang lên.
Lôi Hạ hoảng hốt lùi sát vào tường, tim đập như muốn nổ tung trong long ng**. Cô không dám cử động mạnh, chỉ dám nghiêng đầu nhìn quanh hành lang đang chìm trong thứ ánh sáng vàng dịu nhưng lại rờn rợn như phim kinh dị.
Bàn chân cô run lên từng hồi. Âm thanh vang vọng từ tầng dưới – không quá gần, nhưng cũng chẳng hề xa. Gần như bản năng thúc đẩy, cô cắn răng, nhón chân chạy sát mép tường, cố không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Từng bước.
Từng bước.
Một Tiếng rê* khẽ vang lên ở đâu đó phía dưới tầng trệt, khiến toàn thân cô nổi da gà.
“Cadell… anh đang ở đâu?” – Cô thầm gọi tên hắn trong đầu, tim thắt lại từng cơn.
Cô vừa tới đoạn rẽ cầu thang thì một bóng người lao vụt qua trước mặt, nhanh đến mức Lôi Hạ suýt hét lên.
“Tiểu thư!” – Là Cadell.
Hắn vừa xuất hiện đã lập tức kéo cô nép vào bức tường bên hông cầu thang. Hơi thở hắn dồn dập, mồ hôi chảy ròng trên trán. Gương mặt thường ngày lố lăng kia giờ lạnh như băng, đôi mắt xám quét nhanh về phía hành lang tối phía xa.
“Có kẻ đột nhập. Lúc nãy hai tên đã bị bắn hạ. Hai tên khác vẫn còn lẩn khuất trong khuôn viên.” – Hắn nói nhanh, giọng khàn.
Lôi Hạ run rẩy bám chặt lấy tay hắn, miệng khẽ lắp bắp:
“Là ai...? Là người của Đàm Hoa Mã?”
Cadell không đáp. Hắn đặt ngón tay trỏ lên môi cô ra hiệu im lặng, rồi rút ra một khẩu súng nhỏ từ bên thắt lưng, đẩy cô nhẹ về sau mình như đang bảo vệ một vật báu.
“Đi theo tôi. Phòng an toàn ở phía sau thư viện tầng một.” – Hắn thì thào, mắt không ngừng dò quét từng góc.
Họ bước thật nhanh. Tiếng bước chân vang lên rất nhỏ, nhưng sự căng thẳng khiến từng nhịp tim Lôi Hạ nghe như trống trận.
Đến đoạn gần cuối hành lang, một tiếng “cạch” vang lên.
Cửa sổ phía cuối bật mở.
Một bóng người mặc đồ đen từ đâu nhảy vào, lao thẳng đến Cadell!
“LÙI LẠI!!” – Cadell quát lớn, đẩy mạnh Lôi Hạ về phía sau.
Tiếng súng nổ giòn.
“ĐOÀNG!”
Tên mặc đồ đen trúng đạn, lảo đảo rồi ngã sấp xuống sàn, để lộ khẩu súng còn đang siết chặt trong tay.
Cadell lập tức quay lại, lôi Lôi Hạ chạy băng qua khúc rẽ, không để cô kịp hoàn hồn.
“Bọn chúng muốn lấy mạng chị. Và... có thể cả lão đại nữa.” – Giọng hắn lạnh buốt.
Vừa nói, hắn vừa mở cánh cửa ẩn bên hông thư viện. Một căn phòng kiên cố lộ ra, tường được gia cố dày cộp, ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ dãy đèn âm trần.
“Ở yên đây.” – Cadell ấn cô ngồi xuống ghế.
“Cửa này chỉ mở từ bên trong. Tôi khóa lại rồi. Chị không được ra ngoài cho đến khi có lệnh của lão đại. Rõ chưa?”
Lôi Hạ nghẹn lời, chỉ biết gật đầu.
Cadell đóng sập cửa. Tiếng khóa cơ kêu “cạch” một tiếng đầy nặng nề.
Còn lại một mình, cô ngồi thở dốc, tay vẫn chưa ngừng run.
Tại sao chúng lại biết cô đang ở đây?
Tại sao chúng nhắm vào cô, không phải là Hắc Diệt?
Hay là... cả hai?
...
Ở một nơi khác – bên ngoài biệt thự.
Trong bóng tối, một người đàn ông đứng dưới gốc cây lớn.
Hắn đang nghe điện thoại.
“…Thất bại?”
“Không sao. Cứ để lộ tin. Để hắn biết… kẻ đứng sau là ai.”
Người đó cúp máy, nhếch mép cười:
“Hắc Diệt… tao xem thử mày bảo vệ cô ta được bao lâu.”
Bên trong căn phòng an toàn.
Lôi Hạ ngồi bất động giữa không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Bức tường dày cộp, ánh đèn âm trần vàng nhạt, mọi thứ gợi cảm giác như cô đang bị cô lập – không chỉ khỏi thế giới bên ngoài, mà cả khỏi chính những suy nghĩ trong đầu mình.
Tim cô vẫn đập nhanh. Rất nhanh.
Như một chiếc đồng hồ đếm ngược.
Cô nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Trong đầu, hình ảnh bóng đen đột nhập, tiếng súng nổ, tiếng quát của Cadell… cứ hiện lên từng hồi như cuộn phim chiếu lại không ngừng.
Cô khẽ thì thầm:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Hắc Diệt...?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.