Bánh thì cháy, hoa thì héo, gấp hạc giấy còn bị xếp nhầm thành con cá…
Vậy là phải quay lại câu hỏi ban đầu: Rốt cuộc cô thích cái gì mới được chứ?
Không thu được kết quả như mong muốn, Trác Minh Hàn cuối cùng quyết định trở về nhà hỏi mẹ mình, hy vọng bà sẽ có cách chỉ dẫn hiệu quả hơn.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng nữ đầy bực dọc:
"Các người có biết tôi là ai không? Sao lại ngăn tôi vào đây?"
"Xin lỗi cô Tiêu, nhưng nhà hàng hôm nay đã được bao trọn, không thể tùy tiện cho người lạ vào."
Trác Minh Hàn và Hàn Tịch Lam cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng ồn, chưa kịp phản ứng gì thì Tiêu An Kỳ đã xộc thẳng vào, không một lời báo trước.
"Minh Hàn, quả nhiên là anh bao trọn nơi này..." – Giọng cô ta mềm đi, ánh mắt lại cố tình quét về phía Hàn Tịch Lam như một lời khiêu khích ngấm ngầm.
Trác Minh Hàn chau mày, phẩy tay ra hiệu cho nhân viên lui xuống: "An Kỳ, em làm lớn chuyện như vậy không giống phong cách của em trước giờ."
"Nếu không phải anh cứ né tránh thì em cần gì phải làm vậy?" – Tiêu An Kỳ bước tới gần, ánh mắt u uất. "Anh nói anh bận, nhưng cuối cùng lại có thời gian đi ăn tối với cô ta. Anh xem em là gì?"
Trác Minh Hàn bình thản đáp: "Tiêu An Kỳ, đây là vợ tôi. Ăn tối với vợ mình là chuyện đương nhiên."
Ngồi bên cạnh, Hàn Tịch Lam khẽ giật mình khi nghe hắn nói thế. Tim cô đập thình thịch, ánh mắt lặng lẽ dời sang gương mặt nghiêng lạnh nhạt của Trác Minh Hàn.
Tiêu An Kỳ thoáng sững người, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ dịu dàng thường thấy: "Minh Hàn, trước đây anh không như vậy. Em làm gì, anh cũng dung túng, cũng nhẫn nhịn... Em hiểu rồi, sau này em sẽ ngoan, sẽ không khiến anh khó xử nữa. Anh đừng giận em được không?"
Trác Minh Hàn không nhìn cô mà lại liếc về phía Hàn Tịch Lam. Thấy cô không mảy may phản ứng, lòng hắn bỗng cảm thấy hụt hẫng khó hiểu. Rõ ràng nếu là chuyện Mạnh Tư Mặc thì hắn sẽ nổi cơn ghen ngay lập tức, vậy còn cô thì sao? Lại không hề bận tâm chuyện hắn đang ngồi đây cùng một người phụ nữ khác?
Hắn nhíu mày, giọng hơi lạnh: "Em đến đây không phải để ăn tối sao? Vậy thì ngồi xuống đi."
Tiêu An Kỳ khẽ cười, cố tình không chọn vị trí cạnh Trác Minh Hàn mà lại ngồi sát bên Hàn Tịch Lam, ánh mắt như cười như không: "Tịch Lam, cô không phiền chứ?"
Hàn Tịch Lam chỉ nhàn nhạt lắc đầu.
Tiêu An Kỳ cẩn thận cắt miếng bít tết, giọng điệu như vô tình thả ra:
"Chuyện trước kia, tôi biết mình cũng có phần không đúng. Dù sao thì... một bên là người vợ danh nghĩa, một bên là bạn cũ lâu năm, đứng giữa hai người, Minh Hàn hẳn cũng rất khó xử. Cô thấy có đúng không, Hàn tiểu thư?"
Lời nói nhẹ nhàng ấy lại mang theo một hàm ý không giấu giếm – cô ta đang nhắc đến vai trò mập mờ của mình và cố tình gợi lại những chuyện cũ, nhằm khuấy động không khí tưởng chừng đã yên ổn giữa ba người.
Hàn Tịch Lam khẽ nhếch môi, ánh mắt bình tĩnh:
"Tiêu tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi không nhỏ nhen như vậy."
Tiêu An Kỳ nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại liếc sang bụng của Hàn Tịch Lam:
"Vậy thì tốt. Trước đây, có thể là Minh Hàn nhất thời hồ đồ, không chịu chấp nhận đứa trẻ. Nhưng bây giờ có lẽ anh ấy đã suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. Người ta vẫn nói ‘mẹ nhờ con mà được quý’, đôi khi chỉ vì có đứa bé nên mọi thứ mới đổi thay. Minh Hàn vốn là người cố chấp, có những cảm xúc không dễ thay đổi đâu. Cho nên, cô nên chăm sóc tốt cho em bé, như thế thì... tình cảm mới mong giữ được dài lâu."
Những lời bóng gió ấy khiến lòng Hàn Tịch Lam khẽ run. Cô ngước mắt nhìn Trác Minh Hàn. Hắn cũng đang nhìn cô, nhưng ánh mắt không rõ là đang suy nghĩ điều gì. Cô bất giác cảm thấy những gì Tiêu An Kỳ vừa nói... không hoàn toàn sai. Nếu không có đứa trẻ, có lẽ mối quan hệ của cô và Trác Minh Hàn đã kết thúc từ lúc mọi sự thật bị phơi bày.
"Là do tôi no rồi." – Cô đột nhiên nói, giọng điềm đạm, tay đặt nhẹ lên thành bàn như muốn rời đi.
Tiêu An Kỳ vẫn không buông tha, nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Không ăn chút tráng miệng sao? Món ngọt ở đây rất nổi tiếng. Trước kia, Minh Hàn hay đưa tôi đến đây ăn mà."
Cô ta chủ động lấy phần bánh ngọt đưa cho Hàn Tịch Lam, nhưng Hàn Tịch Lam vừa nghe đến cái tên ấy, trong lòng đã dâng lên một cảm giác kháng cự. Cô vội vã xua tay:
"Không cần đâu."
Một tiếng "bịch" vang lên, chiếc bánh trượt khỏi tay Tiêu An Kỳ rơi xuống đất. Cô ta lập tức nhăn mặt kêu khẽ:
"Ay da... tôi vụng quá..." – rồi nhanh chóng lấy khăn tay đưa tới định lau cho Hàn Tịch Lam.
Trác Minh Hàn đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi:
"Sao vậy? Có bị gì không?"
Hàn Tịch Lam chỉ khẽ lắc đầu:
"Không sao đâu, tôi vào phòng vệ sinh lau một chút là được."
Cô vừa bước ra khỏi ghế thì không may giẫm phải chân Tiêu An Kỳ. Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, theo phản xạ rút mạnh chân về khiến Hàn Tịch Lam lảo đảo, trượt chân ngã nhào về phía trước.
"Tịch Lam!" – Trác Minh Hàn gần như lao tới.
"Uỵch!" – tiếng va chạm vang lên, Hàn Tịch Lam ngã lên người Tiêu An Kỳ. Trong khoảnh khắc chới với, cô vô thức nắm lấy tay người phụ nữ kia làm điểm tựa.
Tiêu An Kỳ *** đau đớn, cả gương mặt nhăn lại. Trác Minh Hàn vội vàng đỡ Hàn Tịch Lam dậy, nhân viên phục vụ cũng hoảng hốt chạy đến dìu Tiêu An Kỳ.
Lúc này, Tiêu An Kỳ nắm lấy cơ hội, ngẩng đầu vẻ oan ức:
"Hàn tiểu thư, sao cô lại kéo tôi? Rõ ràng là cô cố ý giẫm vào chân tôi... nếu không phải tôi rút chân lại thì có lẽ giờ tôi đã bị ngã gãy xương rồi..."
Trác Minh Hàn thoáng biến sắc, giọng khẽ trầm xuống:
"Hàn Tịch Lam, em đi đứng kiểu gì vậy? Em không thấy mình đang mang thai à?"
"Em không cố ý." – Hàn Tịch Lam nhỏ giọng giải thích, ánh mắt thấp thỏm.
Tiêu An Kỳ rên lên một tiếng, bàn tay ôm lấy bả vai:
"Vai em... hình như bị sưng rồi..."
Trác Minh Hàn liếc mắt nhìn thấy vết tím trên vai cô ta, chần chừ một lát rồi quay sang:
"Đưa thiếu phu nhân về trước!"
Câu nói ấy khiến cả hai người phụ nữ đều sững người. Một người ngỡ ngàng, một người không giấu nổi sự đắc ý.
"Dạ." – Tài xế nhanh chóng bước tới đỡ Hàn Tịch Lam rời khỏi nhà hàng. Cô cúi đầu, bước đi như một cái bóng, chẳng nói thêm lời nào.
Trác Minh Hàn đứng lặng nhìn theo bóng lưng ấy. Khi thấy cô gần đi khuất, hắn mới bước nhanh tới, hơi ngập ngừng rồi nói nhỏ:
"Chờ tôi về sau, được không?"
Hàn Tịch Lam không đáp. Gió thổi lùa qua làn tóc cô, phảng phất nỗi buồn len lỏi giữa khoảng không.
Khi cô đã rời khỏi, Trác Minh Hàn mới quay đầu nhìn Tiêu An Kỳ, ánh mắt đã trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
"Minh Hàn..." – Cô ta cố nở nụ cười gượng gạo.
Nhưng Trác Minh Hàn giơ tay, cắt ngang:
"Đừng nói gì cả. Tiêu An Kỳ, thói quen là thứ có thể khiến con người lệ thuộc. Nó rất dễ khiến ta nhầm lẫn giữa cảm xúc chân thành và những điều vốn dĩ chỉ nên dừng lại ở mối quan hệ xã giao."
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng trầm hẳn xuống:
"Tôi từng nghĩ mình có thể giữ lại một chút gì đó gọi là cảm tình cũ, nhưng hóa ra, điều duy nhất tôi không muốn đánh mất lại chính là người đang rời đi kia. Những thứ khác, có hay không... không còn quan trọng."
"Minh Hàn, anh đang nói gì vậy? Em... không hiểu." – Giọng Tiêu An Kỳ run lên, sắc mặt dần tái nhợt.
Trác Minh Hàn hờ hững nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng:
"Ban đầu tôi nghĩ có thể giữ lại một phần thiện chí tối thiểu trong mối quan hệ đối tác. Nhưng đến giờ phút này, e rằng ngay cả tư cách làm bạn, cô và tôi cũng không còn."
"Không thể nào..." – Tiêu An Kỳ lảo đảo bước tới, vội vàng nắm lấy tay hắn – "Anh chẳng lẽ vì Hàn Tịch Lam mà phủi sạch tất cả những gì em từng làm cho anh sao?"
"Tiêu An Kỳ, cô nghĩ tôi không biết những gì cô đã làm sau lưng Hàn Tịch Lam sao? Tôi đã im lặng là vì không muốn gây chuyện, nhưng cô vẫn không ngừng khiêu khích, gây rối. Cô ấy cứ hễ đến gần cô là xảy ra chuyện. Nếu cô còn chút lý trí thì từ nay tránh xa chúng tôi ra một chút."
Sự tàn nhẫn trong từng lời hắn nói khiến Tiêu An Kỳ bàng hoàng. Cô ta hoảng hốt túm chặt lấy tay hắn:
"Minh Hàn, em là người đã giúp anh kiếm không biết bao nhiêu hợp đồng, anh không thể... chỉ vì một người phụ nữ mà dứt bỏ tất cả như thế."
Trác Minh Hàn nhếch môi cười nhạt, giọng lạnh tanh:
"Tôi không phủ nhận những gì cô từng làm. Nhưng tôi thà mất vài hợp đồng còn hơn để Hàn Tịch Lam bị tổn thương thêm lần nào nữa. Cô nên hiểu, đối tác thì có thể tìm lại, còn Hàn Tịch Lam – cô ấy là duy nhất."
"Em thừa nhận, em không ưa gì cô ta, vì em yêu anh!" – Giọng Tiêu An Kỳ trở nên nghẹn ngào – "Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng động lòng dù chỉ một chút sao?"
"An Kỳ, tôi đã là người có gia đình." – Trác Minh Hàn ngắt lời, giọng thẳng thắn – "Cô thông minh, xinh đẹp, tài giỏi... tìm được người đàn ông tốt không khó. Nhưng tôi không phải người đó."
"Không! Em chỉ cần một mình anh thôi!" – Cô ta bật khóc, ánh mắt đầy oán hận – "Hàn Tịch Lam có gì hơn em? Một cô gái không tiền, không thế lực, còn trèo lên giường đàn ông để đạt mục đích... Anh thật sự nghĩ cô ta xứng đáng làm mẹ của con anh sao?"
"Im ngay!" – Giọng Trác Minh Hàn như gió lạnh lùa qua căn phòng – "Tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm cô ấy, đặc biệt là người đang mang thai đứa con của tôi."
Tiêu An Kỳ rụt tay lại, vẻ mặt sợ hãi.
"Trước đây em và cô ta đều bị thương, anh chỉ đưa em đi viện, còn nói cô ta không phải vợ anh. Chẳng lẽ... điều đó không phải là sự thật?" – Cô ta lắp bắp.
"Đó là vì tôi ngu ngốc, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến cô ấy đau lòng mà chủ động rút lui." – Hắn khẽ nhắm mắt, như đang tự trách – "Tôi đã nghi ngờ, không tin cô ấy, thậm chí còn đánh giá cô ấy sai lầm. Là tôi sai."
"... Vậy anh thừa nhận anh đã lợi dụng em?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.