Tổng Tài Lạnh Lùng, Cưới Trước Yêu Sau - Chương 18

Tổng Tài Lạnh Lùng, Cưới Trước Yêu Sau

Chi Mèo 23/04/2025 16:10:37

"Phải." – Câu trả lời của Trác Minh Hàn không chút do dự – "Tôi thừa nhận lúc đó chỉ muốn mượn cô để đẩy Hàn Tịch Lam ra xa. Tôi sai, và tôi xin lỗi. Nhưng tôi sẽ không tiếp tục sai lầm thêm lần nào nữa."


"Vậy anh không thể dù chỉ một chút... nói dối em sao?" – Giọng cô ta vỡ òa – "Cho em một tia hy vọng, cũng không được ư?"


"Tôi không muốn gieo cho cô những điều ảo tưởng. Và cũng không muốn cô phải đau thêm vì những thứ vốn không thuộc về mình." – Hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta – "Cô nên dừng lại ở đây."


"Không! Minh Hàn!" – Cô ta gào lên, gần như quỳ gối – "Là do Hàn Tịch Lam đã che mắt anh! Một đêm... chỉ một đêm thôi, nếu anh ở bên em... em cũng có thể mang thai, ba mẹ anh chỉ cần cháu nội, đâu cần biết là của ai..."


Câu nói ấy như giọt nước làm tràn ly.


Trác Minh Hàn lập tức lùi lại, đẩy mạnh cô ta ra, ánh mắt toát ra tia lạnh buốt:


"Tiêu An Kỳ, cô tỉnh táo lại đi. Cô có biết mình đang nói gì không?"


Hắn nén giận, từng chữ thốt ra như găm vào tim người nghe:


"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám làm tổn hại đến Hàn Tịch Lam hay đứa bé, dù chỉ là một chút, tôi sẽ không tha thứ."


"Không! Em chỉ là yêu anh thôi! Em chỉ muốn anh quay đầu nhìn em thêm một lần nữa..." – Cô ta níu kéo trong vô vọng, nước mắt tuôn như suối.


"Thật đáng tiếc." – Trác Minh Hàn quay lưng bước đi, bóng dáng lạnh lùng không chút do dự.


Phía sau, Tiêu An Kỳ chậm rãi đứng dậy, lau sạch nước mắt, gương mặt vốn đáng thương giờ lại tràn đầy hận ý. Bàn tay siết chặt đến trắng bệch, môi mím chặt, ánh mắt đầy toan tính.


"Trác Minh Hàn, anh sẽ phải trả giá... Anh nhất định sẽ hối hận!"


Sau khi về đến nhà, Hàn Tịch Lam liền lặng lẽ trở vào phòng. Trác Minh Hàn thì mất một lúc sau mới bước chân về đến cửa, vừa mở ra đã nghe tiếng oán trách quen thuộc vang lên từ phòng khách.


“Thấy chưa! Thấy chưa! Đại hồng bào của ông đó!” Mẹ Trác rít lên. “Bây giờ hay rồi, con dâu bị con trai ông hành đến cái mặt rũ rượi, Trác cha ơi là Trác cha!”


Ba Trác vừa cầm ấm trà mới pha, ngửi chưa kịp thưởng thức thì tay đã khựng lại. “Thì là tại... tại nó nói là sẽ dẫn con bé đi chơi vui vẻ... à mà kìa, nó về rồi!”


“Trời đất ơi, con ơi là con!” Mẹ Trác lập tức quay sang con trai, phóng đại bác bằng lời. “Mày bảo dẫn con bé đi chơi, sao chỉ thấy một mình nó về? Còn cái mặt thì ngơ như tượng đá!”


“Con lên xem cô ấy đây.” Trác Minh Hàn không vòng vo, nhấc chân lên lầu, nhưng không quên để lại một câu đầy ẩn ý: “Chuyện này đều tại ba, lúc đầu cứ nhiệt tình với Tiêu thị, nên giờ Tiêu An Kỳ mới bám riết lấy con.”


“Khụ!” Ba Trác suýt sặc, chật vật giữ lại ngụm trà đang trào lên.


“Thấy chưa! Tôi nói có sai đâu!” Mẹ Trác bực tức quay sang chồng, tay chỉ thẳng mặt. “Tôi không cần biết đời cha ăn mặn đời con khát nước thế nào, nhưng đừng có để đổ lên đầu con dâu với cháu nội của tôi. Uống trà cái gì nữa, tôi thề, nếu Trác cháu xảy ra chuyện, tôi đốt hết trà, đốt luôn cả... lông cha con ông!”


Trên lầu, Trác Minh Hàn bước vào phòng, thấy Hàn Tịch Lam nằm quay lưng về phía mình liền nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.


“Hàn Tịch Lam, em sao vậy?” Giọng hắn trầm xuống, mang theo một tia lo lắng.


Cô không đáp, chỉ kéo tay hắn ra.


“Giận à?” Hắn hỏi tiếp.


“Không.”


Giọng cô bình thản, lạnh nhạt đến mức khiến Trác Minh Hàn khựng lại. Hắn nghiêng người nhìn cô, nhưng cô đã kéo chăn che kín mặt.


“Em khóc hả?”


“Không có! Anh hôi quá, đi tắm đi!” Cô bực dọc rống lên, khiến hắn hoảng hốt ngồi lùi lại.


“Ờ... ờ, vậy chút nữa tắm cũng được, giờ nói chuyện chút đi...” Hắn lúng túng chống chế, rồi lại rướn người chôn mặt vào mái tóc cô, cố gắng dỗ dành.


Hàn Tịch Lam bất chợt kéo chăn xuống, mắt đối mắt với hắn, giọng không giấu nổi sự bực bội:


“Trác Minh Hàn, anh bị đa nhân cách à?”


Câu hỏi đột ngột khiến hắn như bị tát một cú, môi giật giật: “Hàn Tịch Lam, em càng ngày càng không biết kiêng nể gì nữa rồi.”


“Vậy anh chán ghét tôi hơn rồi phải không?”


“Cũng không hẳn... Chỉ là... tôi không bị bệnh đâu.”


“Thật à? Tôi còn tưởng anh bị rối loạn tâm lý. Khi thì đối xử tốt khiến tôi ảo tưởng, khi thì hắt hủi khiến tôi tỉnh mộng. Tôi ghét cảm giác này, cực kỳ ghét khi cứ phải sống trong cảm xúc thất thường của anh.”


Trác Minh Hàn nghẹn họng. Lúc cô nói những lời ấy, ánh mắt vừa đau lòng vừa giận dữ. Hắn thoáng cúi đầu.


“Là vì những gì Tiêu An Kỳ nói à?” Hắn hỏi.


“Không.”


“Rõ ràng là có. Nhưng nếu như vậy, chứng tỏ em để tâm tôi rồi đúng không?”


“Trác Minh Hàn,” cô nhìn hắn chằm chằm, “một mối quan hệ dựa trên đứa trẻ, anh mong tôi cảm nhận được gì từ anh? Anh thích tôi sao? Hay là... yêu Tiêu An Kỳ?”


Trác Minh Hàn không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, để lại tiếng nước ào ào như cố gột rửa đi hỗn loạn trong đầu.


Hắn biết, nếu ở lại thêm một phút, hắn sẽ không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa.


Khoảng chừng nửa tiếng sau, Trác Minh Hàn mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này, Hàn Tịch Lam đã nằm im trên giường, tựa như đã ngủ say. Hắn lặng lẽ tiến đến bên giường, khẽ tắt đèn.


Trong bóng tối, Hàn Tịch Lam cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người đàn ông kia áp sát bên trán mình. Một nỗi đau mơ hồ len lỏi qua tim cô, rồi nhanh chóng hóa thành cảm giác xót xa.


Đứng giữa cô và Tiêu An Kỳ, Trác Minh Hàn dường như ôn hòa với cả hai. Hắn có thể dịu dàng với cô, nhưng cũng chưa từng thực sự chối bỏ Tiêu An Kỳ. So với dáng vẻ mập mờ đó, cô thà rằng hắn cứ dứt khoát lạnh lùng, ít nhất còn rõ ràng ranh giới. Còn hiện tại, cô chỉ như đang xoay vòng trong mê cung không có lối ra.


Nhưng Hàn Tịch Lam, mày còn mong gì nữa? Chẳng phải vì đứa trẻ này mà Trác Minh Hàn mới chấp nhận mày sao?


Chính mày cũng nói sẽ vì con mà ở lại. Đến lúc mỗi người một ngả, càng lún sâu càng đau.


Trác Minh Hàn... bây giờ tôi ghét anh lắm... anh chỉ vì con mới dịu dàng, mới ở lại...


Trong bóng đêm, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Người đàn ông nằm bên cạnh như cảm nhận được điều gì, âm thầm siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng. Nhịp thở hắn vẫn đều đặn, không rõ đang ngủ hay chỉ giả vờ yên lặng.


Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Tịch Lam mở mắt, Trác Minh Hàn đã dậy từ lúc nào. Cô nhìn thấy hắn đang xếp đồ vào vali, vô thức hỏi:


"Anh định đi đâu vậy?"


"Tôi sang Canada công tác vài ngày, khoảng năm hôm sẽ về."


Câu trả lời khiến Hàn Tịch Lam hơi khựng lại. Cô không ngờ hắn lại đột ngột rời đi như thế.


Thấy cô vẫn đứng thẫn thờ, Trác Minh Hàn lên tiếng: "Em xuống ăn sáng đi, ba mẹ đang đợi."


"Anh không ăn sao?"


"Không, tôi sẽ ăn ở sân bay luôn. Vẫn còn vài văn kiện trợ lý đang mang đến."


Hắn liếc nhìn đồng hồ, kéo vali đi ra đến cầu thang. Vừa xoay người bước xuống, một lực đạo bất ngờ giữ lấy tay hắn.


"Trác Minh Hàn, ăn sáng rồi hãy đi."


Trên bàn ăn.


Ba Trác liếc mẹ Trác, mẹ Trác lại nhìn sang Hàn Tịch Lam, còn cô thì lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Trác Minh Hàn. Chỉ riêng hắn là cúi đầu chăm chú nhìn bát cháo trước mặt, không thốt lời.


"Ăn đi thôi."


Tiếng nói của Trác Minh Hàn vang lên, phá vỡ bầu không khí lặng thinh quanh bàn ăn.


"Đúng rồi, ăn đi con. Sáng nay mẹ còn dặn tài xế ghé mua bánh quẩy cho con nữa đấy. Nào, ăn thêm chút thịt viên nhé, tốt cho bé trong bụng."


Ba Trác vừa nói vừa đưa đĩa thịt viên về phía Hàn Tịch Lam.


Trác Minh Hàn liếc nhìn đĩa thịt viên nhưng không đưa đũa, chỉ im lặng cúi đầu. Thế mà đột nhiên, một viên thịt được gắp đặt ngay trước mặt khiến hắn ngẩn người.


"Tịch Lam cho con đó, không ăn thì để ba ăn luôn."


Ba Trác nửa đùa nửa thật giơ đũa định gắp lấy.


"Khoan đã!"


Trác Minh Hàn nhanh tay chặn đũa của ba mình lại, mặt không đổi sắc. "Phần của con, ba tự kêu mẹ gắp cho đi."


Ba Trác bị hớ, rút đũa về, quay sang ra hiệu cho vợ.


"Minh Hàn nó chỉ giỏi giành phần, chứ không như ba đâu, tự lập là chính!"


Mẹ Trác cười khúc khích, trêu chọc. Ba Trác cũng đành ngậm ngùi tự gắp lấy phần của mình.


Trác Minh Hàn thì thản nhiên ngồi lại, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy ấm áp vì một hành động nhỏ của Hàn Tịch Lam.


Trác Minh Hàn đi công tác.


Trong thời gian hắn vắng mặt, Hàn Tịch Lam gần như chỉ quanh quẩn trong nhà. Khi thì đọc sách chăm sóc thai kỳ, khi lại đi dạo chọn mua vài món đồ dễ thương cho đứa bé chưa ra đời. Dù chưa biết là bé trai hay bé gái, nhưng bất kỳ món gì dành cho trẻ sơ sinh đều khiến cô thấy vui mắt.


Nhưng sự thích thú đó không kéo dài lâu. Dù đi đâu, cuối cùng cô vẫn phải quay về căn nhà quen thuộc. Ba mẹ Trác cũng hạn chế để cô ra ngoài nhiều, chỉ muốn cô an tâm tịnh dưỡng.


Tối đó, cô nằm trên giường, tay cầm điện thoại. Màn hình vẫn im lìm, không có tin nhắn, không có cuộc gọi. Không hiểu vì sao, cô lại thấy hụt hẫng. Trong đầu thoáng qua suy nghĩ: "Có lẽ anh đi cùng Tiêu An Kỳ..."


Ngày thứ tư, buổi chiều, sau khi đi dạo quanh hồ một vòng, cô về đến nhà thì trời cũng vừa sập tối. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là không khí trong nhà lại im ắng lạ thường. Đèn không bật, hành lang không một bóng người.


Cô vừa bước vào thì vướng phải sợi dây mảnh giăng ngang.


"Á..."


Phựt—

NovelBum, 23/04/2025 16:10:37

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện