Một loạt tiếng nổ giấy vang lên, hàng trăm mảnh giấy màu rơi lả tả từ trần xuống, ánh đèn bất ngờ bật sáng. Cả căn nhà được trang trí rực rỡ bằng hoa và bóng, nổi bật giữa phòng khách là dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Tịch Lam” được viết nắn nót và treo trang trọng.
Hàn Tịch Lam sững người, đưa tay lên che miệng, đôi mắt ngấn nước.
Cô thậm chí đã quên hôm nay là sinh nhật mình. Hoặc đúng hơn, từ rất lâu rồi cô chẳng còn để tâm đến ngày ấy nữa.
Ba mẹ Trác bước ra, gương mặt hiền hậu.
“Chúc mừng sinh nhật con, Tịch Lam.”
“Con... cảm ơn ba mẹ...” Cô nghẹn ngào, khó khăn lắm mới nói được trọn câu.
“Ngốc quá, là người một nhà rồi, khách sáo gì chứ.”
Mẹ Trác nắm tay cô ngồi xuống sofa, cười hiền hậu.
Bữa tiệc tuy giản dị nhưng lại ấm cúng. Tiếng cười nói vang lên khắp phòng, nhưng không hiểu sao, giữa lúc không khí rộn ràng ấy, Hàn Tịch Lam vẫn nhiều lần vô thức ngoái nhìn quanh, như đang chờ đợi điều gì đó...
Tối khuya, khi đã về lại phòng, cô ngồi thu người trên giường. Bữa tiệc ấy ấm áp, nhưng lại thiếu mất một điều quan trọng.
Trác Minh Hàn không có ở đó.
Đèn phòng tắt, cô vẫn chưa ngủ được. Gối ôm trong tay, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Trong lòng cô chợt trống trải. Dường như, sự hiện diện của hắn đã trở thành một thói quen – một điều cô không muốn thừa nhận, cũng không đủ dũng cảm đối diện.
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Số gọi đến hiện rõ trên màn hình khiến tim cô khẽ run.
Là hắn.
Nhưng cô cắn môi, không bắt máy. Cuộc gọi này kết thúc rồi lại tiếp tục, mãi đến cuộc thứ hai mươi, tay cô mới vô thức trượt vào nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp quen thuộc:
"Em ngủ rồi à? Xin lỗi... Anh về không kịp để cùng em đón sinh nhật."
“Không sao, em có ba mẹ ở bên, cũng rất vui.”
Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản.
Trác Minh Hàn ở đầu dây bên kia bật ra một tiếng cười khẽ, theo sau là tiếng thở dài thoảng qua khe gió.
[Tịch Lam... xin lỗi. Trước đây, tôi đã không tin tưởng em, lại còn cư xử tệ bạc. Khi mẹ em bệnh, chỉ mình em gồng gánh, tôi lại chẳng hề hay biết. Tôi hối hận lắm... Hối hận vì từng làm tổn thương em, vì không hỏi rõ chuyện giữa em và Mạnh Tư Mặc mà đã vội kết luận, còn ra tay với em… Tôi đúng là một người chồng không ra gì.]
Lời nói ấy khiến trái tim Hàn Tịch Lam như bị Ϧóþ nghẹt. Cô lặng người một thoáng rồi chợt hoảng hốt.
"Trác Minh Hàn, anh đang ở đâu? Sao gió lớn thế? Có chuyện gì phải không? Anh đang ở đâu vậy?"
[Đừng sợ...] – giọng hắn trầm lặng, rồi sau một nhịp lặng dài, mới cất lên lần nữa:
[Sau này... em hãy sống tốt, sinh con khỏe mạnh. Tôi từng muốn cho em một tương lai, một cuộc sống bình yên rời xa thế giới đầy khuyết điểm của tôi. Nhưng Tịch Lam, dẫu em có xem tôi là người ích kỷ, ti tiện, tôi vẫn chỉ cầu xin một điều – đừng rời khỏi nhà họ Trác, ở lại cùng ba mẹ nuôi dạy con lớn lên.]
"Anh đừng làm em sợ... Trác Minh Hàn, anh đang ở đâu?"
[Bánh thịt viên em từng gắp cho tôi, ngon lắm... thật muốn ăn thêm một lần nữa... Nhưng mà... haiz, cũng chỉ là món dở tệ thôi, không đáng đâu...]
"Trác Minh Hàn..." – Giọng Hàn Tịch Lam đã run lên.
[Nhưng lại là món dở tệ mà tôi muốn ăn nhất trong cuộc đời.]
"Anh đừng nói nữa. Em sợ lắm rồi. Anh đang ở đâu, nói em biết, được không?"
[Tịch Lam... con của chúng ta... đặt tên là Tư Huân, được chứ?]
"Trác Minh Hàn! Em xin anh, nói thật với em đi. Đã xảy ra chuyện gì?"
[Không có gì đâu. Nhưng em hứa với tôi chuyện này nhé?]
"Được, được mà! Em hứa! Anh đang ở đâu? Trác Minh Hàn?!"
[Đừng sợ, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.]
"...Anh nói thật không?" – Giọng cô nghẹn ngào.
[Nghe giọng em là biết đang lo lắng cho chồng mình lắm rồi. Ha ha ha...]
"Trác Minh Hàn! Anh có bệnh hả? Nửa đêm gọi điện chỉ để đùa giỡn với em?"
[Thật sự không cần người chồng như tôi sao?]
"Không cần! Anh đi luôn đi!" – Cô tức giận hét lên, nhưng mắt đã hoe đỏ.
[Em nói dối. Em quan tâm tôi, nếu không sao khóc lúc nãy?]
Giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng.
[Tôi nghe được cả... và tôi vui lắm...]
"Em cúp máy đây!" – Cô gắt lên.
[Đừng... chờ chút thôi.]
"Anh không buồn ngủ chứ em thì buồn ngủ lắm rồi!"
[May quá... cuối cùng cũng kịp rồi. Cùng em bước sang ngày mới, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi vui lắm rồi. Tịch Lam... nhìn đồng hồ đi. 5... 4... 3... 2... 1...]
Đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Tiếng chuông nhẹ vang lên, như một lời chúc mừng đơn giản nhưng đầy cảm xúc.
Hàn Tịch Lam nghe tiếng thở dài bên tai, có thứ gì đó âm ấm lan ra, không rõ là nước mắt của cô hay là... của hắn.
[Chúc mừng sinh nhật, Tịch Lam. Thế giới này, một nửa đã thuộc về em. Hãy sống vì em, và cả phần đời tôi chưa kịp sống bên em. Cả cuộc đời này... anh chỉ yêu mình em.]
Tút... tút...
"Không..."
Có những giấc mơ, con người ta chỉ mong mãi mãi không bao giờ tỉnh lại, vì khi hiện thực kéo đến, chỉ còn lại đau đớn đến cùng cực.
"Báo cáo lão gia, trên đường từ sân bay trở về, xe của thiếu gia mất lái lao thẳng xuống biển... Đến giờ vẫn chưa tìm thấy người. Chỉ có chiếc nhẫn mà Tổng tài đã mang từ Canada về để mừng sinh nhật thiếu phu nhân..."
Cơn ác mộng mà cô từng sợ, cuối cùng lại trở thành hiện thực. Và lời tỏ tình đêm ấy... có lẽ chính là lời vĩnh biệt.
"Reng reng..."
"Vẫn chưa có tin gì sao?"
"...Bên phía cảnh sát vẫn đang tìm kiếm, nhưng đã ba ngày rồi..."
Một giọng nói nghẹn lại.
"Chủ tịch... e là Tổng tài..."
"Tiếp tục tìm! Dù còn sống hay không, cũng phải mang được về!" – Giọng nói trầm trầm của ba Trác vang lên, từng chữ nặng như đá.
Tiêu An Kỳ và Trác Minh Hàn đã hoàn toàn trở mặt. Không chỉ động đến đời tư của hắn và Hàn Tịch Lam, cô ta còn đâm sau lưng Trác thị, mưu toan làm rúng động cả tập đoàn.
Không ai rõ Trác Minh Hàn đã làm gì ở Canada, nhưng chỉ biết rằng, chuyến đi này đã khiến Tiêu thị chao đảo. Một lượng lớn tài liệu mật bị rò rỉ, bị đưa đến cơ quan điều tra kinh tế. Từng bước, Tiêu thị bị đẩy vào thế nguy cấp.
Trác Minh Hàn chưa bao giờ là người mềm yếu. Anh ta có thể là kẻ lạnh lùng, nhưng không phải kẻ vô nguyên tắc. Một khi đã bị phản bội, hắn sẽ không tiếc đâm trả.
Tiêu An Kỳ muốn kéo hắn xuống địa ngục? Hắn sẽ khiến cả nhà cô ta không thể ngẩng đầu.
Ba Trác ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt sắc bén lóe lên tia quyết đoán.
"Thu mua Tiêu thị. Trong vòng ba ngày."
Hàn Tịch Lam co mình trong phòng, cố lờ đi tất cả, nhưng không hiểu sao... từng lời, từng tiếng vang vọng bên ngoài đều như đâm thẳng vào tim cô.
"Trác Minh Hàn... Không..."
Cô bật dậy, hai tay ôm chặt lấy đầu, cảm giác như vẫn còn nghe thấy đâu đó lời nói thì thầm của anh, nhẹ nhàng như gió thoảng...
"Đời này... anh chỉ yêu em. Cuối cùng, người anh không thể buông tay... vẫn là em."
Tại sao vậy?
Tại sao anh lại chọn cách đó?
Những lời cuối cùng ấy – nhẹ bẫng như hơi thở cuối cùng của một con người đang lặng lẽ rời khỏi thế gian. Bình thản đến kỳ lạ, khiến ai nghe cũng phải lặng người, như thể nếu không tập trung, sẽ bỏ lỡ cả một đoạn đời...
“Cuối cùng... vẫn là em.”
Nước mắt thấm qua kẽ tay, từng giọt thấm đẫm trái tim cô. Hoảng loạn. Day dứt. Căm hận chính bản thân mình.
Phải rồi... hóa ra cuộc gọi đêm đó, cái giọng điệu bình thản và trò đùa tưởng chừng vô hại ấy... chỉ là anh cố kìm nén sự bất ổn. Cố tỏ ra bình thường, để cùng cô chờ đến thời khắc sinh nhật tròn đầy...
Thì ra, Trác Minh Hàn đã biết trước... rằng mình không thể an toàn trở về.
Tại sao anh không gọi cầu cứu? Tại sao không gọi ai đó? Mà lại gọi cho em – chỉ để nghe em nói những lời giận dỗi, bảo rằng không cần người như anh, không cần anh quay về...
Nỗi đau xé lòng, nghẹn ứ nơi cổ họng. Hàn Tịch Lam bật khóc trong im lặng, từng hồi nức nở khiến ng** như không còn không gian để thở.
Cô hối hận. Hối hận đến tận xương tủy...
Gần vị trí chiếc xe lao xuống biển được trục vớt lên, người ta phát hiện một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong, là chiếc nhẫn cưới nữ tinh xảo – món quà mà hắn đã cất công mang từ Canada về. Chiếc nhẫn dành cho nam... không thấy đâu cả.
Ba mẹ Trác hiểu, con trai họ đã cố giữ mình đến tận giây phút cuối cùng, chỉ để đúng khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc chuyển giao giữa một năm tuổi mới của người con gái ấy – được nói lời yêu chân thành nhất.
Chỉ là... món quà ấy, đến cuối cùng, lại không thể do chính anh tận tay trao cho cô.
Có lẽ... hắn không cam lòng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.