Có lẽ... hắn đã nhận ra rất nhiều điều – nhưng thời gian không còn đủ nữa.
Vậy là, cuối cùng, tất cả những luyến tiếc... chỉ còn là em.
Tình yêu ấy, chưa kịp rực rỡ, đã bị gió cuốn đi.
Từ khởi đầu cho đến khi kết thúc, cuộc gặp gỡ của họ đi qua cả một hành trình đầy bi thương. Và cuối cùng, cô là người phải ở lại, một mình gánh hết nỗi đau.
Nhưng thôi, hãy để lần cuối cùng đó – hắn là người chịu đựng hết thảy.
Hãy để cô không phải nghe thấy, không cần biết, không cần chứng kiến giây phút sinh mệnh ấy kết thúc. Vì hắn biết... cô rất dễ khóc. Và hắn rất sợ, nước mắt của cô sẽ rơi vì hắn.
Chẳng biết từ khi nào, nước mắt của cô đã trở thành nỗi đau của hắn. Còn lời yêu của hắn... lại là điều duy nhất khiến cô không còn sợ hãi nữa.
Chỉ năm phút thôi, hắn lẽ ra có thể gọi người đến cứu. Nhưng giữa việc giữ lấy mạng sống hay giữ lấy thời khắc bên người con gái mình yêu, hắn đã chọn điều sau.
Và cũng vì vậy... lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời, hắn cùng cô đi qua một khoảnh khắc trọn vẹn – ngày sinh nhật.
Một lời chúc cuối cùng.
Một tình yêu chưa kịp viên mãn.
Một kết thúc... chưa từng là đoạn kết.
0:00 giờ... Khoảnh khắc ấy, cuối cùng hắn cũng đợi được rồi...
“Tịch Lam, con ăn chút gì đi.” Mẹ Trác nhẹ nhàng bước đến, ngồi cạnh cô, giọng nói khẽ như sợ chạm vào nỗi đau của con dâu.
Hàn Tịch Lam không nổi giận, cũng không gào khóc như những người mất lý trí sau cú sốc. Cô chỉ lặng lẽ cầm bát cơm lên, rất ngoan ngoãn, rất yên tĩnh – giống như một đứa trẻ đang cố gắng làm theo lời căn dặn của người thân yêu.
Cô ăn. Cố gắng nuốt từng thìa, từng thìa một... bởi vì hắn đã dặn cô phải sống thật tốt. Còn phải sinh bảo bảo – đứa trẻ mà hắn muốn gọi tên là Tư Huân.
Nhưng vị giác đã không còn hoạt động. Mọi thứ trở nên nhạt nhòa, ngay cả mùi vị quen thuộc cũng chẳng thể cảm nhận. Nước mắt rơi xuống, hòa vào từng thìa cơm, từng giọt chậm rãi lăn xuống rồi thấm vào bát. Mẹ Trác nhìn thấy cảnh đó, sống mũi cay xè, ánh mắt cũng đỏ hoe.
“Được rồi, con đừng cố nữa. Nếu thấy không ăn nổi thì đừng ép bản thân.”
Hàn Tịch Lam khẽ lắc đầu, cố mỉm cười nhưng lại nghẹn ngào: “Mẹ ơi... con thấy không ổn chút nào... Thật sự rất buồn, rất đau... Con không muốn giả vờ mạnh mẽ nữa. Con ăn là vì con không muốn bảo bảo bị đói, nhưng mà... con nuốt không nổi, con thật sự không nuốt nổi nữa rồi... Trác Minh Hàn... anh ấy không về nữa rồi... phải làm sao đây, mẹ?”
Cô òa khóc, nhào vào lòng mẹ Trác như đứa trẻ tìm lại vòng tay an ủi đầu tiên của đời mình. Nỗi đau vỡ òa, nhấn chìm mọi thứ lý trí còn sót lại.
“Ngày trước... nếu anh ấy ở đây, sẽ ép con ăn... sẽ đút cho con từng miếng. Biết con không ăn nổi, anh ấy còn chiều theo, mua đủ món con thích về dỗ dành. Con không hiểu vì sao lúc đó lại không cảm nhận được, giờ mới thấy... Minh Hàn luôn âm thầm quan tâm con như thế…”
“Không sao đâu con, Minh Hàn nó không trách con đâu...” Mẹ Trác ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về như xoa dịu một trái tim đang tan vỡ.
Hàn Tịch Lam lại nghẹn ngào: “Không phải vậy đâu mẹ... Lúc anh ấy gọi điện cho con, con còn nói những lời khiến anh ấy đau lòng. Con bảo không cần anh, bảo đừng về nữa... chắc anh ấy tổn thương lắm... rất đau lòng... con không muốn vậy, con không muốn anh ấy đau như thế đâu...”
Người đàn ông ấy là ba của đứa bé trong bụng cô, là người đã luôn hiện diện trong những phút yếu lòng nhất. Là người chồng mà cô... đã yêu sâu đậm.
Tại sao... tại sao kết cục lại tàn nhẫn như vậy?
“Trác Minh Hàn... em cũng yêu anh mà... chỉ là... chỉ là chưa từng đủ dũng cảm để nói.”
Nếu có thể quay lại, trở về những ngày đầu khi cô vẫn là một thư ký nhỏ bên cạnh hắn, có lẽ cô sẽ không vì tự ti mà giấu nhẹm thứ tình cảm đang lớn dần trong tim. Cô nhất định sẽ nói ra, dù chỉ là một lần...
Tổng tài, anh đẹp trai lắm... Em hy vọng, con trai mình lớn lên... sẽ giống anh.
Chỉ là... câu nói ấy, chưa kịp thốt ra đã hóa thành giấc mộng dở dang.
Tình yêu giữa họ, tựa như một mầm non chưa kịp nở đã bị gió quật tắt. Nước mắt đắng hơn nước biển, và khoảng cách... mãi mãi mênh ௱oЛƓ như vậy.
"Trác Minh Hàn... anh đừng đi..."
"Không... anh vẫn luôn ở đây, trong giấc mơ của em, trong từng giọt nước mắt rơi xuống mỗi đêm..."
"Em nhớ anh... bảo bảo cũng nhớ anh. Con biết đạp rồi đó, đạp mạnh lắm, anh không ở bên, con tủi thân lắm..."
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, xoa nhẹ: “Tư Huân ngoan... đừng quậy nữa... ba sẽ về mà...”
Nhưng câu nói lại khựng lại giữa chừng. Cô nhìn xuống bàn tay mình đang giữ lấy khoảng không lạnh lẽo, lòng dâng lên nỗi hoang mang mơ hồ. "Trác Minh Hàn... sao anh không trả lời?"
"Tịch Lam... anh không thể quay lại được nữa rồi... anh xin lỗi... xin lỗi em..."
Bàn tay đó dần rút khỏi tay cô, dù cô cố níu đến mấy cũng không với tới được...
"Đừng mà, Trác Minh Hàn... đừng đi... đừng đi..." Hàn Tịch Lam bật dậy, mồ hôi túa ra trên trán, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt. Là mơ, nhưng tại sao lại chân thực đến thế? Từng cái chạm, từng lời thì thầm... ngay cả hơi ấm cuối cùng cũng rõ ràng đến vậy...
Cô ôm lấy chiếc áo sơ mi của Trác Minh Hàn, vật duy nhất cô vẫn ôm mỗi đêm như muốn tự trấn an mình rằng... hắn vẫn còn đây.
“Chỉ là một chiếc áo, mà lại khiến mình sinh ra cảm giác chân thật đến vậy sao...” – cô khẽ thì thầm, siết chặt nó vào lòng.
Hai tháng cuối của thai kỳ, số lần cô mơ thấy Trác Minh Hàn ngày càng nhiều. Mỗi giấc mơ đều rõ ràng đến khó tin – mùi hương, giọng nói, cả cái ôm quen thuộc... tất cả như vẫn còn ở rất gần. Nhưng tỉnh lại, người ấy vẫn bặt vô âm tín.
Tiêu thị nhanh chóng sụp đổ sau khi hắn mất tích. Gần như là đồng thời, từng ngày hắn vắng bóng lại là từng ngày Tiêu thị bị nuốt trọn. Tiêu An Kỳ cùng cha mình bị truy tố, những tài liệu liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật bị Trác thị âm thầm chuyển đến cơ quan chức năng. Khi lưới trời khép lại, án phạt chung thân được tuyên cho hai kẻ đầu não. Còn Tiêu An Kỳ... sau khi cha cô ta tự sát trong trại giam, thì chính cô cũng lâm vào điên loạn.
Ngồi bên giường, Hàn Tịch Lam lặng lẽ ôm lấy bụng mình. Thời gian đã khiến cô quen với sự trống trải, nhưng trái tim thì chưa bao giờ hết đau. Nước mắt cũng không còn rơi mãi như trước – vì cô biết, nếu cô buồn, bảo bảo trong bụng sẽ cảm nhận được.
Hôm nay cô lại ra phố. Bước chân chậm rãi, bụng đã lớn, cần có người dìu đi bên cạnh.
Cô ghé qua những nơi từng đi với Trác Minh Hàn, ánh mắt lặng lẽ dừng lại rất lâu.
Hình ảnh hắn ngồi bệt xuống chiếc ghế nhỏ ăn thịt xiên vỉa hè, hay ngơ ngác nhìn nghệ nhân khắc gỗ như trẻ con nhìn đồ chơi, vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô. Những lúc ấy, hắn trông thật ngốc nghếch, chẳng giống chút nào với vẻ ngoài lạnh lùng và cao ngạo của một tổng tài.
Khi còn bên nhau, hắn luôn tỏ vẻ bất cần. Miệng nói không cần cô, không cần bảo bảo... nhưng sau này cô mới hiểu, những thứ hắn chối bỏ nhất, lại chính là thứ hắn quan tâm nhất.
Cô dừng lại trước xe hàng thịt xiên, ánh mắt như chìm trong ký ức: "Mình về thôi..." – cô nói nhỏ, giọng nhẹ tựa gió.
Buổi chiều hôm đó... phải chăng chính là cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người?
Nhưng cô vẫn chưa được cùng hắn đi xem phim... chưa đến công viên cùng nhau... vẫn còn rất nhiều điều chưa làm. Cô muốn hắn bù cho mình, muốn hắn trở về, để hoàn thành những điều nhỏ bé còn dang dở...
Ngày Hàn Tịch Lam lâm bồn.
"Trác thiếu phu nhân... cố lên nào! Nghĩ tới người khiến cô bực mình nhất mà dồn sức, đẩy mạnh vào!"
Ngoài phòng sinh, ba mẹ Trác đứng ngồi không yên, đi qua đi lại như con thoi, lòng bàn tay đã túa mồ hôi từ lâu.
"Aaaa... Trác Minh Hàn! Đau lắm! Em ghét anh! Ghét anh!"
Tiếng gào thét đầy đau đớn lẫn phẫn nộ ấy khiến những người y tá trên hành lang thoáng giật mình, một vài người đi ngang phòng sinh đều không nhịn được mà quay đầu nhìn, khẽ nhíu mày đầy thông cảm.
Một bệnh nhân ngồi trên xe lăn được y tá đẩy đi ngang qua, nghe được tiếng hét đó liền khẽ bật cười, ánh mắt ánh lên nét phức tạp. Người ấy nghiêng đầu liếc nhìn hai vị phụ huynh đang lo lắng đến sắp hóa đá nơi cửa phòng sinh, mỉm cười ngao ngán, rồi rất nhanh cũng khuất bóng sau hành lang bên cạnh.
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên bất ngờ trong không gian căng thẳng ấy.
"Oa oa oa..."
"Trời ơi!" – Ba Trác suýt nhảy dựng, mừng rỡ hét lên – "Ra rồi! Trác cháu của tôi chào đời rồi!"
Mẹ Trác nghe thấy thì không kìm được mà đưa tay lên ng** vuốt nhẹ, thở phào như vừa buông bỏ được một tảng đá lớn.
Chưa đầy một phút sau, cánh cửa phòng sinh bật mở. Một nữ y tá tươi cười cùng bác sĩ bước ra, nét mặt đều sáng bừng rạng rỡ.
"Chúc mừng Chủ tịch Trác, bà Trác. Là một bé trai vô cùng khỏe mạnh và kháu khỉnh!"
"Thật sao? Còn con dâu tôi, tình trạng của nó thế nào?"
"Bác gái cứ yên tâm. Trác thiếu phu nhân đang được chuyển sang phòng hồi sức. Cô ấy ổn, cả mẹ lẫn con đều bình an."
"Ôi trời ơi, cảm ơn... cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!" – Cả hai vợ chồng họ Trác đều vui mừng khôn xiết, miệng cười đến mức không khép lại được.
"Minh Hàn... em đã sinh bảo bảo rồi, đau lắm... nhưng cuối cùng con cũng chào đời khỏe mạnh..."
"Tịch Lam của anh thật kiên cường..."
"Trác Minh Hàn, em rất ngoan đúng không? Lúc ở trong phòng sinh, em chỉ nghĩ đến anh, gọi thầm tên anh để lấy dũng khí..."
"Vậy... có giận anh không? Vì anh khiến em phải chịu đau đớn như vậy..."
"Không, em không trách anh đâu... cũng sẽ không bao giờ nói ghét anh. Em hứa!"
"Thật chứ?"
"Thật mà, em chưa từng nói ghét anh..."
"Tịch Lam, anh yêu em... cũng yêu bảo bảo. Nếu anh không thể ở bên cạnh nữa, em và con nhất định phải sống thật tốt... Anh phải đi rồi..."
"Trác Minh Hàn... Minh Hàn..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.