Tiếng gọi đầy xúc cảm vang lên giữa giấc mộng, kéo Hàn Tịch Lam choàng tỉnh. Trời vừa rạng sáng. Ánh nắng đầu ngày lặng lẽ xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống chiếc nôi nhỏ bên cạnh.
Bảo bảo vẫn say giấc, khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm, mỗi hơi thở phập phồng đều khiến lòng cô dịu lại.
Cô mỉm cười dịu dàng, khẽ nghiêng người, kéo nhẹ lại tấm chăn nhỏ đã bị lệch trên người nhóc.
"Tiểu Tư Huân... hay là sau này mẹ gọi con là Tiểu Hàn Hàn nhé?"
Giọng cô khẽ vang, như thì thầm với người đang ở nơi xa xôi.
Trác Minh Hàn... anh thật biết cách chọn tên. Tư Huân—nghe lên giống như "Tư Hàn", nghĩa là luôn nhớ đến anh, nhớ mãi một người tên Minh Hàn...
"Trác Minh Hàn, có phải anh từng đọc tiểu thuyết ngôn tình không đấy?" – Cô khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh lệ chưa kịp khô, nhưng vẫn sáng rực yêu thương.
Hàn Tịch Lam bất giác bật cười vì chính suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Đúng lúc đó, Tiểu Hàn Hàn trong nôi cũng bắt đầu giãy chân, đôi mắt tròn xoe khẽ chớp mấy cái rồi bật khóc oe oe báo hiệu đã tỉnh giấc.
"Tiểu Hàn Hàn ngoan, ma ma ở đây mà..." – Cô cúi xuống dịu dàng dỗ dành, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Phía bên ngoài cánh cửa, ba mẹ Trác đang dán tai nghe ngóng, lập tức phấn khởi hẳn lên.
"Trời ơi, tỉnh rồi kìa!" – Mẹ Trác thốt lên.
"Hôm nay tôi bế trước, hôm qua bà ôm cả buổi rồi!" – Ba Trác tuyên bố hùng hồn.
"Không được, hôm nay tới lượt tôi, Trác cháu lúc trước là tôi hiến kế cứu về, nên tôi có quyền ưu tiên!" – Mẹ Trác phản bác ngay.
"Rõ ràng là tôi gọi điện cho viện trưởng Viên nhờ giúp đỡ mà?"
"Bởi vì ông ta là bạn của ông, ông làm thì cũng tính là tôi làm!"
"Không được! Bà chơi không công bằng! Hôm nay phải là tôi bế trước, nếu không trời không dung đất không tha!" – Ba Trác nghiêm trọng tuyên thệ, chỉ tay lên trời, giậm chân huỳnh huỵch.
Bỏ mặc màn khẩu chiến đầy kịch tính, mẹ Trác đã nhanh chóng hành động, đẩy cửa bước vào với nụ cười chiến thắng.
"Tịch Lam à, mẹ vào với con một lát nhé?"
So với việc lãng phí sức lực cãi vã, mẹ Trác đã khôn ngoan đánh thẳng vào "đồn địch", giành trọn phần thắng bằng tốc độ và sự quyết đoán.
Ba Trác đứng bên ngoài, gió hiu hiu thổi qua khuôn mặt đang đờ ra vì thua trận của ông.
Trong phòng, Hàn Tịch Lam nhìn cảnh tượng vui nhộn trước mắt, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô lặng lẽ hướng về khung cửa sổ, nơi ánh bình minh rải những tia sáng ấm áp xuống thế gian.
Trác Minh Hàn... Em nhớ anh thật rồi.
Xin anh, đừng rời khỏi thế giới của em...
Vì nếu không có anh, em làm sao sống tốt trong thế giới này? Bởi vì... từ rất lâu rồi, em đã đặt cả thế giới ấy lên một người – chính là anh.
Hai năm sau.
"Minh Hàn Nhỏ đâu rồi?" – Ba Trác bước vào nhà, mắt đảo quanh tìm bóng dáng tiểu bảo bối quen thuộc.
"Nằm đấy kìa." – Mẹ Trác vừa cười vừa chỉ vào cục bột nhỏ đang chổng ௱oЛƓ, úp mặt ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Ba Trác đi đến gần, ngồi xổm xuống. "Tiểu Hàn, con sao thế?"
"Gia gia..." – Nhóc ngẩng đầu lên, khuôn mặt tròn xoe đầy vẻ tủi thân, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước long lanh nhìn ông nội. Cánh tay bụ bẫm vươn ra: "Bế bế..."
"Rồi rồi, ông nội bế con nào." – Ba Trác mềm lòng, vội ôm nhóc lên, vừa bế vừa dỗ dành. Tiểu Hàn Hàn liền dụi dụi đầu vào vai ông nội, chu môi nũng nịu:
"Kem...kem...ngon...Hàn Hàn muốn ăn..."
"Hửm? Muốn ăn kem à?" – Ba Trác nghe mà tim mềm như 乃ún, ánh mắt đầy yêu chiều.
Nhóc con ra sức gật đầu, cả người rúc vào lòng ông nội, dáng vẻ đáng thương đến mức muốn tan chảy trái tim người lớn.
"Được rồi..." – Ông nội vừa mở miệng thì—
"Không được!" – Mẹ Trác lập tức lên tiếng chặn lại, như thể đã canh sẵn từ trước.
"Hở? Sao lại không được? Thằng bé tội nghiệp như vậy mà..." – Ba Trác ngơ ngác quay sang, rõ ràng là đang bị cảm xúc chi phối.
"Ông bị nó dụ bao nhiêu lần rồi còn chưa sáng mắt ra hả? Trời đang chuyển lạnh, sáng sớm mà ăn kem thì không đổ bệnh mới lạ!" – Mẹ Trác nhíu mày, giọng dứt khoát.
Ba Trác nghe vậy cũng thấy có lý, cúi xuống nhìn đứa nhỏ trong lòng mình. Tiểu Hàn Hàn lập tức bày ra ánh mắt long lanh nhất, như muốn thôi miên ông nội.
Nhìn sang bà nội, lại chỉ thấy một ánh mắt kiên quyết như dán lên mặt ông mấy chữ to đùng: "Cấm nuông chiều!"
Ba Trác bất lực nhắm mắt, giả bộ thở dài:
"Ông nội không biết gì hết...ông nội phải đi làm đây!"
Nói xong như có gió thổi vèo vèo bên chân, ông nội “phóng vút” ra cửa, biến mất dạng.
Tiểu Hàn Hàn bị để lại trên sofa, ngơ ngác ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía mẹ Trác.
Bà nội ung dung ngồi đó, giọng thản nhiên: "Hết cứu binh rồi, ngoan ngoãn ngồi đây đi con."
Lúc này, Hàn Tịch Lam từ trên lầu bước xuống. Cô diện một bộ đồ công sở thanh lịch, tay xách theo cặp tài liệu, thần thái tràn đầy sức sống.
Sau khi sinh Tiểu Hàn Hàn, cô đã quay lại Trác thị tiếp quản một phần công việc, cùng ba Trác xử lý những vấn đề quan trọng trong tập đoàn. Một mặt là duy trì cơ nghiệp của Trác Minh Hàn, mặt khác cũng là giữ cho bản thân không chìm trong thương nhớ.
Cô bước đến, nhẹ nhàng bế nhóc con dậy, khẽ điểm vào mũi nó: "Tiểu Hàn Hàn lại dụ ai ăn kem vậy hử?"
"Ma ma..." – Nhóc giơ tay lên ôm lấy cổ cô, giọng líu ríu như mè nheo – "Kem...kem...Hàn Hàn sẽ ngoan, ngoan thiệt mà..."
Nghe con trai nói líu ríu như học vẹt, Hàn Tịch Lam không nhịn được bật cười, dịu dàng lắc đầu: "Không cần dụ dỗ đâu, ma ma biết con rất ngoan. Nhưng trời lạnh thế này, ăn kem không tốt, bảo bảo dễ đau bụng lắm."
Tiểu Hàn Hàn mím môi, tủi thân nép vào vai mẹ, ánh mắt vẫn lén liếc sang tủ lạnh...
“Bịch bịch bịch—”
“Uỵch.”
“Bịch.”
“Bịch.”
Trên quảng trường rộng lớn rộn ràng ánh nắng, một cục bột nhỏ mũm mĩm chạy lạch bạch không kiểm soát, rồi đâm sầm vào chân một người đàn ông. Lực va chạm khiến đối phương lảo đảo lùi lại mấy bước, rồi khụy xuống đất.
Tiểu Minh Hàn chống tay ngồi dậy, ngước lên hết cỡ mới thấy được phần cằm cương nghị của người kia. Cậu bé tiến đến, nghiêm túc vỗ “bộp” vào chân người đàn ông:
“Đụng người ta… đau! Đau muốn chết luôn á!”
Vừa vỗ vừa rụt tay lại, nhóc con đưa ngón trỏ tay phải chọc chọc vào ngón tay trái, ánh mắt e dè nhìn lên khuôn mặt kia, rồi bẽn lẽn hỏi:
“Chú… chú ơi, có sao không?”
Gương mặt kia… thật lạ mà quen. Trong ánh mắt trẻ thơ, chú chú ấy vừa đẹp lại vừa... khiến lòng nhỏ xíu này nhộn nhạo đến lạ.
Tiểu Hàn ôm má suy nghĩ, rốt cuộc cái cảm giác này là gì nhỉ?
Người đàn ông cúi xuống nhìn cục bột đang đứng dưới chân mình, khóe môi khẽ cong lên đầy dịu dàng:
“Chú không sao. Nhóc con đi đâu mà chạy ghê vậy?”
“Ăn kem! Ngon ngon lắm… Chú chú bế Tiểu Hàn qua đó mua nha!”
Nói rồi, nhóc giơ hai tay ngắn ngủn về phía người đàn ông, mắt sáng lấp lánh chỉ về một quầy kem ở góc quảng trường. Thì ra nhóc lén “đào tẩu” lúc ma ma đang mải lựa đồ với hầu gái, một mình “hành động tự do” để đi tìm món khoái khẩu.
Người đàn ông đang định đưa tay bế cậu nhóc lên thì một người đi cùng anh lập tức ghé sát, thì thầm điều gì đó. Anh khẽ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn nhóc:
“Vậy nhóc có mang tiền không?”
“Tiền á?” – Tiểu Minh Hàn bắt đầu moi hết túi này đến túi kia, lục lục lọc lọc cuối cùng lôi ra… ba đồng xu nhỏ. Nhóc đưa lên khoe, vẻ mặt đầy tự tin.
Người đàn ông bật cười, trò chuyện với người đi cùng mấy câu, rồi lại cúi xuống nhìn nhóc:
“Ba đồng tiền, đủ rồi. Vậy để chú đưa nhóc qua kia nha?”
Anh vừa định cúi người bế thì nhóc lại bất ngờ lùi về sau một bước, ngửa cổ nhìn người đàn ông, rồi bất chợt dúi ba đồng xu vào tay anh, cười khúc khích:
“Cho chú đó!”
“Nhóc không ăn kem nữa à? Sao lại đưa tiền cho chú?”
“Không ăn nữa đâu… chú cầm rồi thì phải về nhà với Tiểu Hàn nhé. Về nhà nha… ma ma nhớ chú lắm!”
Giọng bé con líu ríu, đôi mắt to tròn chứa đầy mong đợi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ấy. Nhưng đôi mắt kia lại ẩn chứa một điều gì đó khiến anh hơi sững người.
“Vậy nhóc biết chú là ai không?” – Người đàn ông hỏi nhẹ.
Tiểu Hàn tròn mắt, ngẫm nghĩ mãi cũng không nhớ được, nhưng vẫn kiên định níu tay anh:
“Không biết… nhưng chú nhận tiền của Tiểu Hàn rồi thì phải về nhà! Tiểu Hàn thương chú!”
Người đàn ông khẽ khựng lại, đôi mắt thoáng xao động. Nhóc con trước mặt nhỏ bé như vậy, lại cố gắng dùng điều quý giá nhất của mình – ba đồng xu – để “mua” lại một người.
Anh bật cười, lòng lại ngổn ngang trăm mối. Thật sự… có thể không rung động sao?
Lúc này, người đi cùng anh bước lên thì thầm gì đó vào tai, anh gật đầu, rồi dịu giọng:
“Tiểu Hàn, con ngoan đứng đây chờ người đến đón, chú… phải đi rồi.”
“Không! Chú chú… đừng đi mà… về nhà với Tiểu Hàn nha!” – Nhóc nhỏ giữ chặt tay anh, nước mắt rưng rưng.
Bên kia quảng trường, hầu nữ phát hiện mất nhóc con thì vội vã chạy tới:
“Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia, cậu ở đâu rồi?”
“Ma ma! Ma ma ơi!” – Tiểu Hàn reo lên, vẫy tay gọi Hàn Tịch Lam đang cuống quýt chạy tới.
“Tiểu Hàn, con đi đâu vậy hả? Có biết ma ma lo lắm không?” – Hàn Tịch Lam ôm chầm lấy con trai, trái tim vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ.
“Hu hu… ma ma… chú chú đẹp lắm… nhưng chú là người xấu… nhận ba đồng của con rồi mà không chịu về nhà…”
Cô lặng người, ngước nhìn theo hướng nhóc con chỉ nhưng chẳng thấy bóng ai.
“Tiểu Hàn, con gặp người lạ phải tránh xa, không được đi lung tung nữa biết chưa?”
“Hu hu… chú chú lừa con… ba đồng của Tiểu Hàn…”
Hàn Tịch Lam vỗ về mãi, đến khi bé con vì mệt quá mà ngủ thiếp đi trên đường về, cô vẫn không khỏi bất an.
Bên tai cô, lời nhóc con vẫn văng vẳng:
“Chú chú… về nhà với Tiểu Hàn nha… Tiểu Hàn thương chú…”
Hàn Tịch Lam khẽ cúi đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt con trai đang say ngủ. Hơi thở phập phồng đều đều, khuôn miệng nhỏ xinh hé mở, bàn tay múp míp thỉnh thoảng lại siết nhẹ lấy chăn. Càng ngắm, lòng cô càng nhói lên.
Tiểu Tư Huân – hay đúng hơn là Tiểu Hàn Hàn – càng lớn thì đường nét càng rõ ràng giống Trác Minh Hàn đến ngỡ ngàng. Mỗi lần nhìn con, cô như thấy người đó hiện diện trước mắt, thân thuộc đến mức có lúc cô không phân biệt nổi đâu là mộng, đâu là thật.
Không biết từ khi nào, giấc mơ có hắn đã trở thành một thói quen, cứ đến một vài ngày nhất định, cô lại mơ thấy hắn. Đêm đến, gương mặt ấy hiện lên rõ ràng, nụ cười ấy, ánh mắt ấy… như thể chưa từng rời xa cô.
Hàn Tịch Lam chậm rãi mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ được giữ gìn cẩn thận. Mở ra, là những ký ức được gói gọn trong đó: tờ giấy đăng ký kết hôn đã úa màu theo năm tháng, bên trên còn lưu lại duy nhất một tấm hình chụp chung – ảnh thẻ. Dù chỉ là ảnh thủ tục, nhưng gương mặt trong hình vẫn mang nét lạnh lùng, kiêu ngạo – vẻ đẹp khiến người ta khó lòng rời mắt.
Cô bật cười dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ấy trên tấm ảnh. Trong hộp còn có chiếc nhẫn cưới – chỉ có một. Chiếc của hắn mãi mãi nằm lại nơi biển sâu, còn chiếc của cô, từ ngày ấy đến nay vẫn chưa từng được đeo.
Không phải cô không muốn, mà bởi... cô đã hứa, nếu không phải chính Trác Minh Hàn tự tay đeo vào ngón áp út cho cô, thì cả đời này cô sẽ không đeo.
Chấp niệm này, cô không muốn buông.
"Ma ma... Hàn Hàn đói quá..."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.