Tiếng gọi non nớt cắt ngang dòng ký ức. Hàn Tịch Lam giật mình quay sang, thấy nhóc con đã tỉnh giấc từ lúc nào, đang lăn lộn trên giường, mắt lim dim, tay giơ lên chu môi đòi ăn.
"Tiểu Hàn đói rồi à? Để ma ma nấu chút gì ngon ngon cho bảo bối nha?"
"Ya ya... cảm ơn ma ma..." – Nhóc con mừng rỡ nhào tới, ôm cổ mẹ, chân nhỏ đạp trúng chiếc hộp đang mở.
Hàn Tịch Lam khom người nhặt lại, vội cất giấy đăng ký kết hôn đi. Nhưng Tiểu Hàn đã nhanh tay hơn, giành lấy chiếc hộp, ngồi bệt xuống thảm lật xem.
"Không được nghịch, Tiểu Hàn ngoan..." – Hàn Tịch Lam nhẹ nhàng lấy lại tập giấy, vừa định cất thì thấy nhóc con đã chỉ tay vào tấm ảnh.
"Ma ma... là ma ma!"
Cô bật cười, vuốt đầu con: "Ma ma trong ảnh đẹp không?"
"Đẹp... rất đẹp!" – Nhóc gật đầu không ngừng, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn yêu thích.
"Vậy con có nhớ ma ma từng nói ai đang đứng bên cạnh không?"
"Bên cạnh ma ma..." – Tiểu Hàn nhìn chăm chú, ngón tay bé xíu đặt lên gương mặt trong ảnh, rồi reo lên: "Là ba ba!"
"Chụt!" – Hàn Tịch Lam hôn một cái thật kêu lên má con trai, mắt rưng rưng mà miệng vẫn nở nụ cười: "Con của ma ma giỏi quá!"
Tiểu Hàn bật cười khanh khách, lại nhìn tấm ảnh một lần nữa, chợt nghiêng đầu, chỉ vào người đàn ông trong ảnh, rồi lẩm bẩm:
"Chú chú xinh đẹp... ba đồng... chú hư..."
Nụ cười trên môi Hàn Tịch Lam khựng lại, ánh mắt tối đi:
"Tiểu Hàn... con nói gì vậy?"
Tiểu Hàn không đáp, chu môi nhăn nhó:
"Ba ba... hư hư... lấy ba đồng của Tiểu Hàn, nói không về..."
Trái tim Hàn Tịch Lam bất giác run lên. Một thoáng mơ hồ, một tia hy vọng le lói. Cô cúi xuống nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo ấy, long ng** trào dâng thứ cảm xúc khó gọi tên.
Phải chăng... đứa trẻ vô tình đã thấy được điều gì mà cô đang tuyệt vọng tìm kiếm?
Đêm mưa tầm tã trút xuống những con phố vắng, khiến cả thành thị chìm trong làn nước lạnh ngắt.
“Trác Minh Hàn…”
“Anh ở đây.”
“Anh không còn nhớ em nữa phải không? Nên anh mới không quay về.”
“Không phải vậy.”
“Vậy tại sao… tại sao lại không trở về bên em?”
“Tịch Lam, đừng khóc… anh vẫn luôn ở đây, luôn dõi theo em.”
“Anh lại muốn rời bỏ em lần nữa sao?”
“Không… nhưng anh phải đi rồi…”
Bàn tay quen thuộc kia lại lần nữa rút khỏi tay cô, bóng hình anh mờ dần trong màn mưa trắng xóa.
Hàn Tịch Lam bật dậy từ trong cơn ác mộng, nước mắt tràn bờ mi. Cô hét lên thất thanh:
“Trác Minh Hàn! Nếu anh dám bước khỏi cánh cửa này, thì sau này cũng đừng mơ trở về căn phòng này, giả mơ giả tỉnh nữa!”
Một luồng sét sáng rạch ngang bầu trời, rọi qua ô cửa kính, chiếu lên gương mặt một người đàn ông ngồi trên xe lăn, khuất nửa trong bóng tối.
Bên ngoài mưa trút dữ dội, tiếng gió rít lên như gào thét.
Hàn Tịch Lam run rẩy từng bước, tiến lại gần bóng người ấy. Đôi tay cô khẽ giơ lên, muốn chạm vào anh nhưng lại sợ chỉ là ảo giác. Khi xe lăn khẽ xoay lại, khuôn mặt người ấy hiện rõ dưới ánh sáng chập chờn của sấm sét.
Một giây sau...
“Gaaaaa...!”
Tiếng hét chấn động vang khắp biệt thự.
Ba mẹ Trác bật dậy khỏi giường, hấp tấp chạy sang phòng con dâu. Nhưng chưa kịp tới nơi thì âm thanh đồ đạc đổ vỡ dồn dập vang lên:
“Bốp bốp bốp.”
“Choang!”
“Rầm rầm rầm.”
Ba Trác vừa đẩy cửa vào đã vội lùi ra, kéo vợ theo tránh sang một bên.
“Không xong rồi... lần này nát cả chum vại!”
“Cái gì?” Mẹ Trác hoảng hốt hỏi.
“Chum vại đời trước tan nát, lần này đến đời sau cũng không chừa.”
Trong phòng, đồ đạc bị ném tung tóe, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng.
“Trác Minh Hàn! Anh là đồ tồi! Đồ lừa gạt!” – Hàn Tịch Lam gào lên, nước mắt hòa lẫn với cơn giận dồn nén bao năm qua.
“Tôi nói lại lần nữa, chúng ta ly hôn đi.” – Giọng nói của người đàn ông trầm lạnh, đầy kiên quyết.
“Ly hôn? Anh dám mở miệng nói ly hôn? Sau tất cả những gì anh làm với tôi?”
Tay cô nắm chặt đánh lên vai, lên ng** Trác Minh Hàn, từng cú như trút hết mọi oán hận. Nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Anh lừa tôi bao năm qua! Anh còn sống mà không chịu xuất hiện, chỉ lén lút như bóng ma trong giấc mơ. Bây giờ lại nói muốn ly hôn? Anh nghĩ tôi là gì?”
Trác Minh Hàn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu:
“Chẳng lẽ em muốn có một người chồng tàn phế? Một kẻ suốt đời không thể đứng lên, không thể tự ôm lấy chính con trai của mình sao?”
Hắn nhớ lại hôm ở quảng trường, khi Tiểu Hàn ngửa cổ gọi hắn là "chú xinh đẹp", khi thằng bé giơ tay đòi ôm… mà hắn, đến bước đi còn không vững, thì làm sao đủ tư cách làm cha?
“Vậy nên anh định cả đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, để mãi mãi chỉ là một giấc mơ mà tôi không thể nắm lấy?” – Giọng cô nghẹn lại, từng câu như cứa vào tim hắn.
Nếu không nhờ con trai gọi ba, không nhờ ba đồng tiền trong câu chuyện ngây ngô của đứa trẻ... có lẽ cô sẽ mãi mãi không phát hiện ra sự thật.
Thì ra những giấc mơ chân thật đến đáng sợ ấy – là thật.
Hai năm ròng rã cô đơn, đau khổ, chỉ để đổi lấy một sự thật cay nghiệt: người cô yêu vẫn sống... nhưng chọn rời xa cô.
Trác Minh Hàn không đáp. Đôi mắt hắn dõi ra ngoài cửa sổ, như muốn trốn tránh tất cả.
“Chúng ta cứ ly hôn trước. Em có thể tiếp tục sống ở đây, sinh hoạt như trước. Đừng quan tâm đến tôi nữa.”
“Anh nói gì vậy? Nếu vì tôi, thì năm đó anh đã nên nói thẳng là muốn ly hôn. Nhưng anh không làm vậy, ngược lại còn thổ lộ, còn níu kéo tôi ở lại. Bây giờ gặp lại thì lại bảo chia tay? Rốt cuộc tôi là cái gì trong mắt anh?” – Giọng cô rít lên, chất chứa muôn vàn tổn thương.
Hắn ngừng lại một lúc lâu rồi khẽ đáp:
“Lúc đó là tôi ích kỷ. Tôi không muốn con mình lớn lên không cha không mẹ. Nhưng giờ tôi vẫn còn sống, chỉ là... tôi đã không còn xứng đáng ở bên em nữa. Em còn trẻ, sau này sẽ gặp được người tốt hơn tôi...”
“Bốp bốp!”
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Trác Minh Hàn hằn rõ hai dấu tay đỏ rực, khóe môi cũng rớm máu.
"Vậy những lần anh xuất hiện trong giấc mơ, thì thầm bên tai tôi rằng anh yêu tôi để làm gì? Anh nói muốn tôi tìm người khác, nhưng lại không dứt khoát, cứ để tôi sống trong nhung nhớ và dằn vặt suốt mấy năm trời. Anh muốn tôi quên anh bằng cách nào đây? Rốt cuộc là anh ích kỷ, hay đã hết yêu nhưng vẫn muốn chiếm giữ tôi như một món đồ của riêng mình?"
Ánh mắt Trác Minh Hàn dao động, khi đối diện với ánh nhìn sắc bén của Hàn Tịch Lam, hắn cảm thấy như chỉ cần thốt ra chữ "hết yêu", cô sẽ ngay lập tức cầm dao đâm thẳng vào tim hắn không thương tiếc.
Hắn nuốt nước bọt, cứng người quay đi, tránh ánh mắt đó.
"Hàn Tịch Lam, em đang đi quá giới hạn rồi đấy. Tôi có quyền yêu cầu ly hôn. Em không đồng ý thì cũng đừng có động tay động chân."
"Ly hôn sao?" – Giọng Hàn Tịch Lam lạnh như băng. "Tôi đã từng nói, nếu không có được cái xác thật sự của Trác Minh Hàn thì đừng mong tôi ký vào đơn ly hôn này."
Dứt lời, cô quay người, đẩy mạnh chiếc xe lăn của hắn về phía cầu thang.
"Vậy thì anh cứ để tôi thấy xác anh đi rồi nói chuyện ly hôn!"
"Hàn Tịch Lam! Em điên rồi à?!" – Trác Minh Hàn hốt hoảng hét lên khi xe lăn chao nghiêng trên bậc thềm.
Ba mẹ Trác đứng chết trân ở cửa.
"Trời ơi!" – Ba Trác mặt cắt không còn giọt máu. – "Tịch Lam, con bình tĩnh! Nếu con giận quá thì đập nó dở sống dở chết cũng được, đừng đẩy nó xuống, hỏng luôn cầu thang nhà mình thì ai sửa hả con?"
"Đúng đó!" – Mẹ Trác cũng vội vã ngăn. – "Muốn tát cứ tát thêm vài cái, đừng đẩy nó xuống... thương cái cầu thang nhà mình chút con ơi!"
Hàn Tịch Lam khựng lại, quay phắt sang nhìn hai người lớn: "Thì ra... ba mẹ cũng biết anh ấy còn sống?"
Không khí đông cứng trong ba giây.
"Ẹt..." – Ba mẹ Trác nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.